Cô Vợ Thanh Mai Trúc Mã Của Cậu Chủ Phúc Hắc

Chương 37





Lãnh Thiên Vũ như một thiên thần xuất hiện trước mặt cô , trước cuộc đời cô .

" Tôi đi cùng cô . "

Bạch Tiểu Mễ mỉm cười ngọt ngào , ôm lấy tay anh , nỗi lo lắng trong lòng phút chốc tan thành mây khói .

Giữa trưa , Trịnh Vũ Kình cùng Hạ Tử Ngôn ngồi trong chờ cô . Sắc mặt hai người đều không được tốt , mệt mỏi , lo lắng , khẩn trương .

" Ting ton . "

Chuông cửa reo lên , Hạ Tử Ngôn chạy tới , đập vào mắt cô là một Bạch Tiểu Mễ , một Bạch Tiểu Mễ bình an vô sự . Cô nhào tới ôm chặt Tiểu Mễ , nước mắt không khống chế rơi xuống .

" Mễ Mễ , tớ nhớ cậu , rất nhớ , rất nhớ. "

Giọt lệ cũng bất tri bất giác tuôn rơi , Bạch Tiểu Mễ ôm chặt cô , mỉm cười :" Tớ không sao rồi . "

Hai người nhìn nhau bật cười , chỉ có Trịnh Vũ Kình im lặng ngồi trên sopha . Cô cầm tay áo Lãnh Thiên Vũ , e dè đi tới .

" Thật ra tớ muốn giải thích là , tớ không biết hai cậu lại kiếm tớ . Lúc ấy , tớ đi vào một thôn nhỏ sau bãi biển , tớ lại bị mất điện thoại với lại tâm trạng không được tốt nên mới ... "

Anh nhếch miệng cười mỉa mai :" Đây là lý do của cậu ư ? "

Bạch Tiểu Mễ biết sai không dám ngẩn đầu nhìn anh , một bàn tay chợt nắm lấy tay cô .

Lãnh Thiên Vũ dịu dàng lên tiếng :" Tiểu Mễ đi tới trước thôn thì ngất xỉu , sức khỏe rất yếu , thậm chí đã hôn mê hai ngày . Vì thế , đừng trách cô ấy . "

Trịnh Vũ Kình im lặng không nói một lời , nhìn hai người nắm tay nhau trong lòng đột nhiên chua xót , anh xoa xoa thái dương , sắc mặt trở nên khó coi .

" Không sao thì tốt rồi , cơ mà anh là ? "

Hạ Tử Ngôn nháy mắt nhìn cô , người đàn ông này thật đẹp a , quan trọng là cô cảm nhận được Tiểu Mễ rất coi trọng anh ta .

" Tôi là Lãnh Thiên Vũ , chào cô . "

" Chào anh . "

Hạ Tử Ngôn mỉm cười ma quỷ :" Cậu có dự tính gì ? "

Bạch Tiểu Mễ do dự lắc đầu , nếu cô nói cô muốn sống trong thôn nhỏ liệu Lãnh Thiên Vũ có chấp nhận cô không ?

" Ừm hay là tôi đi chợ làm thức ăn cho mọi người . "

" Tôi đi với anh . "

Căn phòng chỉ còn lại Trịnh Vũ Kình với Hạ Tử Ngôn , anh đi ra ngoài ban công hút thuốc , cô đi vào vào bếp nấu trà .

Hai người , không ai nói một lời .

Lãnh Thiên Vũ cùng Bạch Tiểu Mễ đi đến một siêu thị nhỏ gần nhỏ , mua rất nhiều món .

Bạch Tiểu Mễ đứng phía sau nhìn bóng lưng cường tráng ấy , trái tim loạn nhịp .

Thức ăn mua về , làm xong hoàng hôn cũng đã buông xuống . Hạ Tử Ngôn cùng Bạch Tiểu Mễ ngồi phòng tâm sự . Lãnh Thiên Vũ đem bia rượu ra ban công cho Trịnh Vũ Kình .

" Cảm ơn chú đã cứu cô ấy . " Anh uống một ngụm , gió thổi phào phào khiến tâm trạng cũng bình ổn lại .

" Anh yêu Tiểu Mễ ? " Trịnh Vũ Kình nhìn chầm chầm người đàn ông trước mặt , quan sát gương mặt từ bất ngờ đến do dự , mỉm cười ngọt ngào .

" Không thể phụ nhận , tôi thích cô ấy ." Lãnh Thiên Vũ cạn hết một lon , với lấy lon tiếp uống một ngụm .

Trịnh Vũ Kình nhìn Lãnh Thiên Vũ , đột nhiên cảm thấy chính mình không bằng một nửa người này .

" Cũng đã sáu giờ hơn rồi , tôi nghĩ tôi về trước . "

Anh gật đầu tạm biệt , Lãnh Thiên Vũ đi tới căn phòng hai cô gái , gõ cửa :" Tiểu Mễ , tôi về trước nhé . "

Bạch Tiểu Mễ kinh ngạc nhìn anh , trở nên gấp gáp :" Tôi tôi đưa anh . "

Trong lòng nảy sinh sự quyến luyến , cuối cùng cũng phải ly biệt .

" Tôi về đây , cô vào nhà đi , kẻo lạnh . "

Trong giây phút ấy , cô thật sự muốn chạy tới ôm chặt lấy anh .

Nhưng , cô không có dũng khí , chỉ biết mỉm cười tạm biệt anh .

Trịnh Vũ Kình cùng Hạ Tử Ngôn đứng trên ban công nhìn xuống , tuy chỉ có mấy giờ nhưng anh vẫn cảm nhận được , Bạch Tiểu Mễ của ngày ấy đã khác xưa , không còn là của anh nữa rồi .

Anh nhìn người con gái bên cạnh , trong lòng xin lỗi ngàn vạn lần .

" Ngôn Ngôn , anh muốn bay về Mỹ . Sinh sống , làm việc ở đó . "

Hạ Tử Ngôn kinh hoàng nhìn anh , chờ anh nói tiếp .

" Chúng ta đến lúc kết thúc rồi . Có lẽ đây là sự giải thoát dành cho chúng ta . "

Trịnh Vũ Kình mỉm cười chua xót , cầm lấy tay cô .

" Anh cứ tưởng người anh thích là em nhưng khi Tiểu Mễ mất tích . Anh mới phát hiện , đối với em chính là khao khát , khao khát bởi vì anh không có được . Một lần nữa , anh lại nghĩ mình thích Tiểu Mễ , bởi vì khi mất đi cậu ấy , trái tim anh rất đau . Nhưng khi gặp lại cậu ấy , cũng chỉ là tiếc nuối . Xin lỗi ... "

Rút cuộc cảm giác yêu một người là như thế nào ? Anh không biết ...

Thứ lỗi cho anh , đã khiến em mất nhiều thời gian ở bên cạnh một người không đáng yêu .

Anh mở cửa đi ra , thấy Bạch Tiểu Mễ ngơ ngác đứng ở đó , anh dịu dàng xoa mái tóc ấy :" Tạm biệt cậu , Lãnh Thiên Vũ ... là một chàng trai tốt . "

Trịnh Vũ Kình vừa rời đi , nước mắt chợt rơi xuống . Bạch Tiểu Mễ chạy vào ban công ôm lấy cô bạn , hốc mắt hai người đều đỏ hết , chỉ cần nhắm mắt nước mắt liền rơi .

Hạ Tử Ngôn không kiềm được bật khóc , khóc cho cô , khóc cho anh , khóc cho khoảng thời gian bên nhau của họ .

Bạch Tiểu Mễ ôm chặt cô không buông , giọt lệ tụ lại trên khóe mi .

Cuối cùng đến khi nào , đau đớn mới dừng lại ?

Cuối cùng , thanh xuân của họ cũng chỉ hai từ " Tiếc nuối . "

Tiếc nuối .