Cô Vợ Thanh Mai Trúc Mã Của Cậu Chủ Phúc Hắc

Chương 34





Bạch Tiểu Mễ nhìn mình trong gương , thân hình yếu ớt mặc trên người bộ đồ giản dị . Gương mặt trắng bệt không giọt máu , mỉm cười :" Anh cứu tôi để làm gì ... ? Rút cuộc tôi cũng không biết tôi có thể làm gì trên thế giới này ? "

" Cô có sao không ? Ngất xỉu à ? " Ngoài cửa truyền đến giọng nói lo lắng , sốt ruột .

" Không sao . " Cô nhanh chóng lau mặt , thay bộ quần áo của các cô gái cho mượn . Vừa bước ra liền thấy anh dựa vào tường ngắm nhìn ra ngoài .

Lãnh Thiên Vũ bất ngờ nhìn cô , tròng mắt cũng sắp lòi ra :" Tôi thật nghi ngờ bộ áo bà ba này thiết kế riêng cho cô . "

Bạch Tiểu Mễ phì cười , cảm kích nhìn anh .

" Tôi muốn ra ngoài dạo ."

" Không được , sức khỏe cô còn yếu . "

" Anh muốn tôi chết ngột à ? "

Hai người tranh cãi qua lại , cuối cùng Lãnh Thiên Vũ cũng giơ tay đầu hàng .

Bạch Tiểu Mễ vừa đi vừa hít thở không khí trong lành , những người dân ở đây rất giản dị , hòa đồng và thân thiện . Trên đường đi họ đều hỏi thăm sức khỏe của cô , dặn dò đủ điều . Đột nhiên nảy sinh một cảm xúc khó diễn tả , ngọt ngào chăng ?

Đây là một thôn nhỏ rất đơn sơ . Người đàn ông thì đánh bắt cá , phụ nữ thì làm nghề thủ công . Cuộc sống họ đơn giản thế đấy nhưng lại ngập tràn những tiếng cười ấm áp lòng người .

" Cô cũng đi một vòng rồi , về nhà nghỉ ngơi nhé ? Mỗi buổi tối cuối tuần , ở đây đều tổ chức một buổi ăn chơi , tối thì tôi dẫn cô ra . "

Bạch Tiểu Mễ gật đầu , theo anh về nhà .

Lãnh Thiên Vũ đi chợ mua vài món thức ăn về làm . Tôm kho ớt tiêu , trứng xào thịt bầm , cải ngọt với thịt nạt , cuối cùng là canh chua .

Cô ngồi trước bàn nuốt nước bọt , nhìn anh như một vị thần . Gắp một miếng lên thử , không tệ a !

Bạch Tiểu Mễ chép chép miệng , sực nhớ anh cả ngày đều ở nhà cùng cô , tò mò hỏi :" Anh làm nghề gì vậy ? "

Anh vừa múc canh vừa trả lời :" Lúc ba tôi chưa mất đã có nhiều miếng đất ở thành phố . Tôi đã đi làm dành dụm tiền xây nó lên , sau đó cho người ta mướn . Mỗi tháng tôi sẽ lên thành phố thu tiền nhà với lại tôi là chủ xưởng may dệt ở đây . Từ khi ba tôi mất , tôi liền lui về đây ở ẩn . "

Cô ngộ ra gật đầu , nếu so với các căn nhà khác ở đây , nhà anh là một khách sạn 5 sao a !

Cuộc trò chuyện của họ kéo dài không ngừng , màn đêm buông xuống . Bầu trời hiện lên những ngôi sao lấp lánh , Bạch Tiểu Mễ thay bộ quần áo dân tộc , đi ra chơi đùa cùng họ .

Cô bất ngờ nhìn cảnh tượng trước mắt , ở giữa là một đám lửa rực rỡ khiến cho xung quanh trở nên đỏ rực . Những người phụ nữ cầm tay nhau nhảy múa , ca hát còn đàn ông thì ngồi một bên uống rượu , ăn mồi .

Cảnh tượng thật đẹp , thật ấm cúng tưởng chừng chỉ có trong phim .

Đang ngơ ngẩn đứng ở đó , người phụ nữ trẻ kéo cô vào cùng nhảy múa . Không khí náo nhiệt , tưng bừng khiến cô nhanh chóng hòa nhập . Những chuyện không vui đột nhiên tan biến , trở thành người con gái vô tư , hồn nhiên của ngày ấy .

Bạch Tiểu Mễ ngồi trên lều nhỏ của những đứa trẻ , gió mát mẻ thổi ùn ùn vào , ngẩn đầu ngắm nhìn bầu trời đầy sao .

Thật đẹp .

Một chén canh bổ máu đưa tới trước mặt , Lãnh Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh , im lặng cùng cô hưởng thụ thời khắc thoải mái này .

" Ai nấu thế ? "

Anh cầm lấy chén canh cô đã uống xong , để nó bên cạnh :" Bà Hai . "

Bạch Tiểu Mễ gật đầu , lúc này trái tim cô bình yên lạ thường , cả người nhẹ hẳn , thoải mái đi .

" Ngày xưa trong thôn này , có một cô bé mười năm tuổi bị ung thư dạ dày . "

Cô sững người nhìn anh , im lặng chờ anh nói tiếp .

" Bác sĩ cũng đã thông báo , mạng sống cô bé chỉ còn có nửa năm . Lúc ấy , ai cũng buồn , cũng khóc vì cô bé ngoan ngoãn , vâng lời này . Nhưng cô bé lại rất lạc quan , mỗi ngày đều trải qua rất vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra . "

Nhìn vẻ mặt biến sắc của cô , Lãnh Thiên Vũ vô hồn nhìn về nơi xa thẳm ấy .

" Lúc ấy tôi tưởng rằng cô bé không sợ chết nhưng lúc thần chết ngày càng tới gần , sự sống rút ngắn đi . Cô bé bỗng òa khóc trước mặt tôi , giây phút ấy tôi chợt phát hiện cô bé ngụy trang thật giỏi , giỏi đến nỗi không ai thấu được nỗi sợ hại trong lòng bé gái ấy ."

" Thì ra , ai cũng sợ chết cả thôi , cô bé vì không muốn những người xung quanh khóc vì mình nên đã mỉm cười sống từng ngày , từng ngày . Sinh mệnh là một thứ vô cùng quý giá , đừng vì những chuyện không vui của quá khư từ bỏ nó . "

Cô kiềm chế tiếng nức nở , lau đi những giọt lệ trên khóe mi , trái tim như bị ai đó xiết chặt lại , đau . Đau đến nổi không thể thở .

" Chiếc điện thoại này tôi mới mua cho cô , đã nạp tiền . "

Bạch Tiểu Mễ nhìn bóng lưng cường tráng ấy đi tới chiếc lều nhỏ bên cạnh . Bàn tay run rẫy bấm số điện thoại .

" Xin chào . " Giọng nói ngáy ngủ , mệt mỏi truyền tới .

" Mẹ . Mễ Mễ đây . "

Bên kia dường như kinh ngạc , một lát sau mới lên tiếng , truyền đến giọng nói hớn hở , vui vẻ :" Con gái của mẹ , cả tháng trời không gọi cứ tường bị ai bắt cóc ! Con đổi số điện thoại à ? "

" Vâng ."

Nước mắt không kiềm được rơi xuống , trò chuyện với mẹ chốc lát thì tắt máy . Cô liếc nhìn người đàn ông đối diện đang ngủ gục , mỉm cười , anh chờ cô sao ?

Bạch Tiểu Mễ đi tới , đánh nhẹ vai anh :" Tôi xong rồi , về thôi . "

Đồ ngốc , cảm ơn anh .