Cô Vợ Thanh Mai Trúc Mã Của Cậu Chủ Phúc Hắc

Chương 14



Một cánh cửa , hai con người , hai trái tim đều đang rỉ máu . Nước mắt chảy thành sông , máu làm nhiễm đỏ khăn tay trắng . Nước mắt đã khô , máu đã cạn , trái tim đã chết ...

Trái tim anh đau vì em , em đâu hay ...

Trái tim em đau vì anh , anh đâu ngờ ...

[...]

Cả một buổi sáng , cô tự nhốt mình trong phòng . Khác với không khí ấm áp ngoài trời , trái tim cô lạnh giá , âm u .

" Có lẽ em yêu anh nhiều quá , nên là em chẳng dám buông ra ... "

Dòng nhạc chuông điện thoại vang lên , nhìn tên trên danh bạ mà lòng cô chua xót .

" Alo "

Trịnh Vũ Kình nhíu mày :" Giọng cậu sao thế ? "

Lúc này cô mới phát hiện giọng mình lạc đi , làm bộ như không có chuyện gì :" Tớ bị cảm . "

Trịnh Vũ Kình trầm mặc mấy giây , tiếng cười và giọng nói ấm áp truyền tới :" Có lẽ tuần sau tớ sẽ ra nước ngoài để học tiếp năm nhất đại học , chuyên ngành của mình . Cậu có thể suy nghĩ có nên đi hay không . "

" Tớ đi ! "

Không chừng chừ suy nghĩ Hạ Tử Ngôn liền đồng ý ngay , kết thúc cuộc gọi , cô mệt mỏi nằm trên giường .

Lúc tỉnh dậy đã xế chiều , Hạ Tử Ngôn đi xuống lầu . Dì Lan đã chuẩn bị cơm tối , cô đi tới ngồi xuống bên cạnh ba .

" Con muốn ra nước ngoài vào tuần sau . "

Phó Luật mỉm cười hớn hở nhìn cô . Nếu như nhà họ Phó kết thông gia với nhà Trịnh thì thế mạnh sẽ tăng lên gấp bội . Với lại tên tiểu tử kia cũng đối xử tốt với con gái ông .

Phó Tử Hiên đứng ngoài sau nhìn tấm lưng gầy gò ấy , lặng lẽ trở về phòng . Ngồi trên phòng nhìn tượng hình chính tay khắc của mình , bàn tay dịu dàng sờ lên mặt cô gái như một báo vật .

Món quà này định tặng cô vào sinh nhật hôm trước , có lẽ bây giờ không cần rồi ...

Tiếng mở cửa truyền đến , Phó Tử Hiên nắm chặt bàn tay kìm chế không chạy tới chỗ cô nói lời yêu cô .

Nói rồi thì sao chứ ? Cô cũng sẽ bên cạnh Trịnh Vũ Kình ...

Mấy ngày nay cô bận rộn việc đăng kí nhập học tại Úc đến không có thời gian nghỉ ngơi . Bận rộn khiến cô mệt mỏi về thể xác nhưng nó làm vơi đi sự mệt mỏi trong lòng cô ít nhất khiến cô không có thời gian nghĩ về anh .

Phó Luật tổ chức cho cô buổi tiễn hành tại khách sạn . Điều khiến cô buồn cười là ai nấy đều mang theo quà tặng cô và Trịnh Vũ Kình y hệt như tiệc đám cưới .

Trên đời tiệc vui nào cũng phải tan , buổi tiệc được kết thúc sớm bởi vì ngày mai cô phải đi , rời xa nơi mà cô đã sống mười mấy năm ...

\[...\]

Mọi việc đều được sắp xếp ổn thỏa , trước sân bay là cảnh ôm nhau ấm áp của những người thân .

" Chuyến bay đi Úc sắp khởi hành , xin mời quý khách chuẩn bị . "

Hạ Tử Ngôn ôm chầm lấy ba mình với Tiểu Mễ , nước mắt vô thức trào ra . Nhưng người cô muốn gặp nhất vẫn chưa xuất hiện ...

Cùng lúc đó , Phó Tử Hiên vừa mới tỉnh rượu biết tin cô đến sân bay . Anh hốt hoảng lái xe phóng như bay , anh bấu chặt vô lăng , trong lòng gáo thét nhất định phải gặp được cô mà không để ý đèn đỏ , một xe tải cũng tiến đến .

" Kétttt "

" Bùng "

Trong sân bay .

" Xin mời quý khách trong chuyến bay đi Úc chuẩn bị . "

Đây là thông báo lần thứ ba , Hạ Tử Ngôn cầm lấy tay Trịnh Vũ Kình :" Ba , hai con đi đây . "

Tiểu Mễ nhìn bóng lưng hai người đang khuất dần , nước mắt lặng lẽ rơi ... :" Tạm biệt Ngôn Ngôn , tạm biệt người tớ yêu , Vũ Kình . "

Dòng người trong sân bay ít dần , không ai chú ý tới thời sự đang chiếu trong tivi .

" Tại ngã tư sân bay đã xảy ra vụ tai nạn nghiêm trọng . Hai chiếc xe va chạm mạnh , thảm hại . Một hộ thanh niên tử vong tại chỗ , một thanh niên bất tỉnh nhân sự ... "