Cô Vợ Siêu Mẫu Của Tổng Tài Nghiện Vợ 2

Chương 6: Tránh mặt 1



Đúng như lời đã nói, hơn hai mươi phút sau họ đã cả hai ra đồng thời cũng trả lại hết những món đồ đã lấy đi.

“ Thất lễ rồi! Mời anh đi hướng này.”

Hai người Mạc Nhiên - Hàn Thiên Ngạo thong thả đi theo cảnh vệ. Nội bộ Lục gia sau khi nghe tin anh đến đã phải nháo nhào lên một phen. Lục Tử Thần ấp úng nhất quyết không muốn để hai tên đàn ông này bước chân vào công nhà anh. Còn bà nội cùng Lục lão gia nhà anh lại nhất quyết muốn mời hai người đó vào nhà. Cuối cùng người thua không ai khác chính là Lục Tư Thần. Từ bi kịch hôm đó, anh đã xem tên cháu trai nhà họ Hàn này như cái gai trong mắt, anh chỉ có thể thấy một con sói khát mồi, mưu mô, dám xé nát mọi vật cản dám chống đối hắn; tính cách độc tài lại chiếm hữu cao, con gái nhà ai gả cho tên nhóc này sau lại khổ thôi. Vì vậy cho nên, em gái anh bắt buộc phải tránh xa tên Hàn Thiên Ngạo càng nhanh càng tốt, chỉ cần để hắn ta trông thấy thì dù anh có cố mọi cách bảo vệ thì cũng khó mà thoát khỏi mầm họa. Hàn Thiên Ngạo tuyệt đối không từ bỏ em gái anh. Buộc Lục Tử Thần phải lừa đưa Lục Mạn Y rời khỏi nhà ngay lúc này.

Lật đật chạy lên tận lầu ba bằng thang bộ:

“ Tiểu Bảo! Ngủ dậy chưa?” Gõ cửa.

“ Vâng em nghe.”

“ Hôm nay chủ nhật, có muốn ra ngoài dạo chút không?” Lục Tư Thần không còn lí do nào khác phù hợp hơn.

“ Không nhé! Em muốn ngủ nướng hôm nay.” Vừa nghe thôi cô đã biết ông anh trai hôm nay đang có ý đồ bất chính gì với mình. Đương nhiên cô sẽ không dễ dàng để anh thực hiện được.

“ Thôi nào! Dậy đi với anh hai một bữa thôi nha.” Cố gắng nài nỉ, bằng mọi giá phải đưa đứa trẻ này rời đi trong vòng 15 phút.

“ Em hết tiền rồi!”

“ Anh bao!”

Đội mắt mơ màng, còn đang ngáy ngủ đột nhiên sáng bừng khi nghe thấy hai từ “anh bao”, không dám tin những gì mình vừa nghe thấy, Lục Mạn Y hỏi lại lần nữa: “ Thật?”



“...” Rồi xong luôn! Lục Tư Thần cuối cùng cũng nhận ra ý đồ của bản thân đã bị lộ tẩy, thế là từ khi bắt đầu có phải đứa em gái này xem anh như đang xiếc khỉ sao? Mất mặt quá rồi!

“ Ha ha nhanh chân lên đi không là anh đây đổi ý đấy nhé!”

“ Vâng ạ. Mười phút thoi nè!” Thế là cô đóng rầm cửa, quay vào trong loay hoay một hồi lâu mặc cho ông anh nhẫn nại tựa lưng vào cửa đợi bên ngoài với tâm lí hồi hộp, hắn chỉ sợ nếu không mau chóng rời đi có thể cả hai một lần nữa sẽ chạm mặt. Cuối cùng cô công chúa bé bỏng của hắn cũng chịu chui ra, diện trên người một outfit cực kì trẻ trung và đáng yêu gồm có: áo croptop phối ren quyến rũ kết hợp chân váy tennis năng động, thêm một đôi boot đen cổ cao và phụ kiện là chiếc túi đeo chéo nhỏ đủ để đựng điện thoại, card và vài cây son.

“ Trông em thế nào?” Lục Mạn Y xoay gót 360 độ rồi dừng lại, chớp chớp mắt, đôi đồng tử long lanh như nước hồ mùa thu động lòng người.

Lục Tư Thần bất lực vì độ đáng yêu của cô, không thể cưỡng lại bất giác tay anh tự động đặt lên đôi gò má cô, véo một cái thật thỏa mãn.

“ Aaaa” Lục Mạn Y kêu đau, bĩu môi, giận giỗi.

“ Ơ thôi... xin lỗi được chưa? Đi thôi cô nương!”

Nói rồi anh nhanh chóng đem em gái nhỏ của mình bỏ vào trong xe tranh để người khác nhìn thấy, đạp chân ga rời khỏi nhà bằng cổng phụ.

Không hổ là một trong số kẻ đứng đầu Lục quân, động cơ của Lục Tư Thần cũng thật quá thâm độc rồi. Nhóm người Hàn Thiên Ngạo đến khi bước vào Lục gia thì hai anh em nhà họ Lục cũng vừa hay biến mất. Mạc Nhiên theo chân phía sau không khỏi trầm trồ từ bất ngờ này sang bất ngờ khác. Anh không khỏi buột miệng cảm thán: “ Uầy! Lục gia xưa nay đều sống trong cung điện à!”

Hàn Thiên Ngạo cũng phải giật thót cả người vì câu nói vô ý này của thằng bạn thật thà, chất phát này: “ Xuỵt! Bé chút!”

Biết mình đã nói sai điều gì, Mạc Nhiên vội vàng lấy hai tay che miệng.

..............Còn tiếp...........