Cô Vợ Oan Gia

Chương 9: Bị làm khó



Ai bảo Hà Nhiên cướp người đàn ông của Thu Quỳnh hả? Tôi nói thẳng nhé, là người có mắt nhìn chẳng ai lại nhìn trúng người như cô ta đâu. Về hai năm rồi vẫn chẳng rửa hết phèn trên người.

Hải Vân không thích Thu Quỳnh không chỉ vì cô ấy là bạn của Hà Nhiên mà còn bởi vì Thu Quỳnh rất giả tạo. Khi cô ta mới về bọn họ đều đối xử với cô ta rất tốt, kiên nhẫn dạy cô ta cách hòa nhập với cái giới này nhưng cô ta nói mười câu thì có đến chín câu ám chỉ Hà Nhiên giành đồ của mình, rồi nâng người khác tự hạ thấp bản thân cô ta để rủ lòng thương hại của mọi người khiến bọn họ dần mệt mỏi và không còn muốn qua lại với cô ta nữa. Kết quả cô ta nói với mẹ mình là bọn họ cô lập cô ta, chê cô ta quê mùa rồi về chiếm vị trí của Hà Nhiên khiến bọn họ mang tiếng xấu một thời gian khá dài. Thế là từ không để ý, Hải Vân và Thu Quỳnh chính thức kết thù, gặp lần nào cô ấy chửi lần đó.

Bây giờ lại nghe Thu Quỳnh nói xấu Hà Nhiên, cô ấy nhịn thế nào được, Hà Nhiên kéo tay cô ấy lại:

- Chuyện này về nhà tớ nói chuyện với chị ta sau, chúng ta đi thôi.

Hải Vân gỡ tay cô ra rồi đập mạnh khay cơm xuống bàn, giọng nói càng to và rõ ràng hơn:

- Cô ta hủy hoại thanh danh của cậu, bỏ qua thế nào được. Mấy người chơi với Thu Quỳnh thì cẩn thận vào, kẻo có ngày cô ta ngứa mắt mấy người lại bày trò bêu xấu mấy người đấy. Loại người như cô ta hèn hạ từ trong trứng rồi, đập thêm bao nhiêu tiền vào cũng chẳng rửa sạch được cái nết dơ dáy, bẩn thỉu của cô ta đâu.

- Cô nói bậy gì đấy. Tôi bêu xấu mọi người bao giờ?

Thu Quỳnh bị nhiều người nhìn thì nóng mặt, cuối cùng cũng không làm người vô hình nữa mà vội vã lên tiếng giải thích nhưng lại bị Hải Vân áp lại:

- Cô làm gì cô tự biết. Ngon thử solo với tôi xem cô có dám không hay lại về nhà khóc lóc với mẹ?

- Tôi...

- Bớt bày trò đi, đừng tự khiến bản thân mất mặt thêm nữa.

Nói xong, Hải Vân nghênh ngang kéo Hà Nhiên rời đi khiến cả căng tin im bặt, Thu Quỳnh thì xấu hổ tới mức vùi đầu xuống cả khay cơm, mấy cô bạn mới quen vội vàng an ủi cô đủ kiểu mới khiến cảm giác nhục nhã trong lòng cô ta vơi bớt.

Một lần nữa thua Hà Nhiên khiến cô ta càng thêm căm hận cô, nếu không có vụ nhầm lẫn tai hại kia, bây giờ cô ta sẽ giống như Hà Nhiên vừa cao quý lại kiêu ngạo, bên cạnh còn có rất nhiều bạn tâm giao sẵn sàng ra mặt giúp mình.

Bên này Hà Nhiên cũng thấy áy náy, cô nói nhỏ với Hải Vân:

- Sau này cậu đừng bắt nạt chị ta trước mặt người ngoài nữa. Tớ thật sự đã giành cuộc sống vốn có của chị ta suốt mười bảy năm, chị ta oán hận tớ là điều đương nhiên.

Bình thường cô sẽ tận lực nhường nhịn chị ta, cái nào quá đáng quá mới bật lại hoặc dạy chị ta một bài học để chị ta tiết chế hơn. Vả lại tính ra đúng là cô cướp Minh Tiến từ tay Thu Quỳnh thật vì nếu không có vụ nhầm lẫn này, người lớn lên từ nhỏ với anh và cùng anh kết hôn sẽ là Thu Quỳnh chứ chẳng tới lượt cô.

Hải Vân thở dài:

- Biết cậu muốn giải quyết riêng với cô ta nhưng chuyện này liên quan đến danh dự của cậu, tớ không muốn cậu giải quyết riêng như mọi lần. Hơn nữa dằn mặt luôn để cô ta đừng có kiêu ngạo như thế nữa, tớ còn chưa lôi chuyện cô ta vào đây học bằng cửa sau đã may lắm rồi đấy.

Hải Vân thẳng tính, cô ấy không bao giờ chịu nhịn nhục trước bất kỳ ai, ngứa mắt ai mắng thẳng người đó mà còn chọc trúng chỗ đau của người ta nên ít người dám chọc cô. Hà Nhiên hiền hơn cô ấy nhiều, đặc biệt là lúc Thu Quỳnh mới tìm về ấy, cô sống cực kỳ cẩn thận vì sợ bố mẹ nuôi sẽ bỏ mình, Thu Quỳnh bắt nạt cô cũng không dám nói. Mãi tới gần đây tức nước vỡ bờ mới bắt đầu vùng lên, không nhường nhịn chị ta nữa.

Bây giờ nhìn lại hình như bạn cô ấy cũng không làm gì có lỗi với người chị gái này cả. Sau khi nhà họ Quách nhận lại Thu Quỳnh, Hà Nhiên đã chủ động trả lại tất cả mọi thứ cho chị ta, vừa tròn mười tám tuổi đã lập tức dọn ra ngoài sống riêng để chị ta đỡ ngứa mắt mình nhưng lầm nào Thu Quỳnh cũng gợi chuyện với cô, còn từng hãm hại khiến cô gặp tai nạn suýt mất mạng nên ông Quý mới đón cô về nhà vì ở nhà lớn nhiều người giúp việc dễ chăm sóc và trông chừng cô hơn.



Nếu cô ta an phận, bây giờ cô và nhà họ Quách sớm chẳng còn quan hệ gì rồi, cô ta tự bê đá đập chân mình thì có quyền gì đi chê trách người khác?

...

Vụ việc của Hà Nhiên tạm lắng xuống sau trận cãi nhau giữa Hải Vân với Thu Quỳnh nhưng chuyện này không làm thay đổi suy nghĩ của mọi người với cô vì suy cho cùng Hà Nhiên lấy mất cuộc đời và những thứ vốn thuộc về Thu Quỳnh là thật. Thêm nữa lòng đố kỵ là một chất độc mãn tính nhưng thầm lặng chảy trong lòng mỗi con người, bọn họ sẽ ghen tỵ với những người giỏi với mình và hả hê khi bọn họ gặp xui xẻo.

Hà Nhiên từng có tất cả khiến mọi người ngưỡng mộ, nhưng khi mất đi vỏ bọc hào nhoáng kia mọi người lập tức lộ bản chất thật, ai cũng hận không thể tranh thủ đạp cô một cước. Cứ tưởng cô sẽ chỉ có thể làm người vô hình như vậy mãi thì cô lại kết hôn với Minh Tiến, quả nhiên người có số sống phú quý muốn nghèo cũng không nghèo nổi.

Tức hơn nữa là ngày xưa cô ở nhà họ Quách còn dễ bắt nạt chứ giờ cô là vợ của Minh Tiến rồi thì ai dám đụng vào cô? Nhà Minh Tiến là trùm khu công nghiệp điện tử miền Bắc đấy, bắt nạt vợ anh? Coi anh chết rồi à?

Thế nên bọn họ có ghét cô cũng chỉ dám nói sau lưng cô thôi.

Hà Nhiên nhờ vậy lại an ổn học nốt buổi chiều còn lại.

Bốn giờ rưỡi, cô bỗng nhận được cuộc gọi của mẹ chồng.

- Hôm nay đầu bếp nhà mình nghỉ ốm rồi, tý nữa cô ghé qua siêu thị mua đồ về làm bữa tối đi.

- Con biết rồi ạ. Mẹ ơi, nhà mình có kiêng gì không ạ.

Bà Hương tưởng cô sẽ thoái thác cơ, không ngờ cô nhận lời rất thoải mái khiến bà ngây ra một lúc mới phản ứng lại, lập tức lắc đầu:

- Không kiêng gì hết, đúng rồi bố chồng cô thích ăn hải sản, cô lựa một ít về làm đi.

Hải sản?

Ài, bà mẹ chồng này lại muốn gài cô rồi. Bố chồng cô bị gout vì tiệc rượu nhiều nên phải miêng nhiều thứ trong đó có hải sản mà bà lại xúi cô đi mua nó về, muốn cô bị phạt hả? Mơ đi!

- Con biết rồi, con chào mẹ ạ.

Hà Nhiên không vạch trần bà nhưng cô cũng không mua hải sản theo lời bà nói với lý do cô cảm thấy hải sản không tươi ngon. Lý do qua quýt đến không thể qua quýt hơn nhưng thứ ông Thiên và mọi người chú ý lại là:

- Bà bảo con bé mua hải sản vì tôi thích ăn?

Chưa để bà Hương kịp bao biện cô đã nhanh nhảu trả lời thay bà:

- Đúng rồi đó bố, mẹ bảo bố thích ăn hải sản nhất nhưng hôm nay con tan học muộn quá thành thử không mua được. Con xin lỗi bố nhé!

Ông Thiên lại lần nữa nhìn thấu suy nghĩ của vợ mình nhưng ngại con cái nên không không tỏ thái độ ra mặt, chỉ nhắc Hà Nhiên:



- Thực ra bố không thích ăn hải sản đến thế. Say này con không cần mua cũng được. Đúng rồi, hôm nay bác đầu bếp đâu lại để con nấu ăn thế này?

- Dạ...

- Bà ấy bị ốm nên tôi cho nghỉ một tuần đi chữa bệnh rồi.

Lần này bà Hương nhanh nhảu trả lời trước khi Hà Nhiên kịp nói thêm câu nào nữa. Chẳng ngờ bà vẫn bị chồng mình trách cứ:

- Thế sao không thuê đầu bếp mới hoặc bà tự nấu đi mà để con dâu tự mình nấu ăn thế hả? Con bé đi học cả ngày không mệt à? Nhiên, mai mẹ chồng còn bảo con nấu thì con đừng nấu nữa, nhà này không thiếu tiền thuê giúp việc mà phải để con dâu tự mình xuống bếp như vậy.

- Vâng ạ.

Hà Nhiên lễ phép gật đầu, Tú Lệ thấy bố bênh cô chằm chặp bèn nói đểu một câu:

- Nấu có bữa ăn thôi mà làm như đi làm việc gì ghê gớm lắm ấy.

- Không ghê gớm vậy em nấu đi, không phải chiều nay em trốn học đi bar chơi à?

Minh Tiến im im nãy giờ mới lên tiếng, tức thì mặt mày Tú Lệ tái mép vội vàng chống chế:

- Anh đi làm thì sao biết em đi bar, anh đừng có vì muốn bênh Hà Nhiên mà nói nhăng nói cuội hại em.

- Anh nói dối hay không em rõ nhất.

Tú Lệ bị anh nhìn tự dưng chột dạ, lý nhí giải thích:

- Thì đầu năm có gì phải học đâu, em đi chơi giảm stress tý mà anh cứ làm quá lên.

- Nấu ăn cũng giảm stress tốt lắm, hay mai em thử đi.

- ...

Anh quyết không buông tha phải không?

Tú Lệ quay sang cầu cứu mẹ mình, bà Hương bực bực nhưng vẫn đon đả:

- Mai mẹ tìm bác đầu bếp mới, các con đừng tranh luận về vấn đề này nữa.

Nói xong bà liếc nhìn Hà Nhiên một cái, thầm nghĩ con gái Quách Đình Quý dạy dỗ có khác, khôn không khác gì thằng bố nó. Xem ra sau này phải đổi chiến lược rồi.