Cô Vợ Hợp Đồng Của Tổng Giám Đốc Cao Lãnh

Chương 28: 28




Có đôi khi Viễn Hi Đình cảm thấy thời gian giống như quay trở về mười năm trước, anh vẫn là anh của những ngọt ngào và tinh tế, nhưng cũng có lúc cô cảm thấy người đàn ông ở trước mặt cô hoàn toàn xa lạ.

Trong khi cô đang mải mê chìm đắm trong ảo tưởng rằng anh vẫn còn quan tâm mình, đằng sau vỏ bọc lạnh lùng còn sót lại một chút rung động đối với cô, thì hiện thực đã bất ngờ tạt cho cô một gáo nước lạnh.

Chiều hôm sinh nhật Cận Thời Xuyên, cô cố ý xin về sớm, ghé vào cửa hàng bánh mua một chiếc bánh sinh nhật, rồi dạo quanh siêu thị mua thức ăn về nấu cơm tối.
Vốn dĩ, cô muốn tạo bất ngờ cho anh nhưng hoá ra người bất ngờ lại chính là cô.

Vì muốn để bố mẹ có không gian riêng mà Viễn Nhiên lấy cớ nhớ cụ nội rồi tới biệt thự chính chơi.

Trong căn biệt thự xa hoa chỉ còn lại mình Viễn Hi Đình, cô tất bật nấu nướng trong phòng bếp, thỉnh thoảng lại mơ mộng nghĩ tới viễn cảnh anh sẽ bất ngờ mà ôm lấy cô rồi nói tiếng “cảm ơn” không ngừng.

Khoé môi cô cong nhẹ, trong lòng không khỏi ngọt ngào.

Cô bày biện hết thức ăn ra bàn, đặt lọ hoa hồng đỏ đã cắm sẵn vào giữa, hai bên còn thắp thêm nến sáp với mùi hương dịu nhẹ, cuối cùng là chai rượu vang đỏ đặt cùng hai chiếc ly thuỷ tinh hạng sang.

Xong xuôi, cô ngồi xuống bàn, hai tay chống cằm, vừa nghĩ ngợi vừa cười ngốc một mình.

Đúng lúc đó, chuông tin nhắn của cô reo lên hai tiếng “ting ting”.

Cô vui vẻ mở ra đọc, người gửi là Lưu Đào: “Đình Đình yêu dấu, đang làm gì đó?”
“Hôm nay là sinh nhật của Cận Thời Xuyên, tớ muốn cho anh ấy một bất ngờ.” Viễn Hi Đình nhắn trả lời rất nhanh.

Lưu Đào: (Gửi mặt cười) “Ui chao, hai người tiến triển nhanh phết.”
Viễn Hi Đình cũng gửi tin nhắn cười hì hì: “Đâu có.


Chỉ là dạo gần đây anh ấy giúp đỡ tớ khá nhiều nên muốn cảm ơn thôi!”
Lưu Đào: “Xí, cậu nghĩ qua mặt được tớ chắc.

Cậu dám thề là mình không còn chút tình cảm nào với Cận Thời Xuyên không?”
Viễn Hi Đình: (icon mặt mếu) “Không dám.

Có điều theo như mình cảm nhận được thì dạo gần đây anh ấy đang dần mở lòng với tớ hơn rồi.

Tớ thật sự muốn tái hợp với anh ấy, hai bọn tớ đã bỏ lỡ mười năm rồi, tớ không muốn kéo dài thêm nữa.

Tối nay, tớ đã chuẩn bị tiệc sinh nhật cho anh ấy, cũng định nói lời đề nghị quay lại với anh ấy.

Cậu thấy sao?”
Lưu Đào: “Não cậu có vấn đề à? Hai người bây giờ chẳng phải đã là vợ chồng rồi sao? Quay lại cái quái gì thế?”
Viễn Hi Đình: “Không giống nhau.

Bây giờ bọn mình chỉ là kết hôn theo hợp đồng, anh ấy vì muốn làm ông nội vui, còn mình là để có thể chữa bệnh cho Nhiên Nhiên.”
Lưu Đào gật đầu: “Cũng phải.”
Vào lúc này, Lưu Đào đang đi vào quán karaoke, tối nay cô có hẹn tụ tập với đồng nghiệp ở công ty.

Cô bước từng bước lên cầu thang, rẽ dọc theo hướng hành lang bên cánh trái, trên tay cầm theo di động vui vẻ bấm bấm viết viết tin nhắn với Viễn Hi Đình.

Khi đi ngang qua phòng số 245, cô đột nhiên ngừng bước, qua khe kính trên cửa, cô đưa mắt nhìn vào trong.


Cận Thời Xuyên lịch lãm ngồi trước một bàn tiệc sinh nhật hoành tráng, bên cạnh còn có một vài người khác, nhưng ánh mắt của Lưu Đào chỉ dừng lại trên người Chu Nham Điềm.

Cô ta diện sét đầm body sáng màu, có đính pha lê lấp lánh, trang điểm xinh đẹp kĩ càng, ngồi nghiêm chỉnh bên cạnh Cận Thời Xuyên, thỉnh thoảng lại với miệng qua nói gì đó với người đàn ông ngồi cánh đối diện.

Lưu Đào thầm rủa lên thành tiếng: Chết tiệt! Cận Thời Xuyên cuối cùng cũng chỉ là một tên cặn bã giống như bao người đàn ông khác, thật phụ lòng tốt của Viễn Hi Đình.

Nói rồi, cô dùng di động chụp lại một bức ảnh gửi cho Viễn Hi Đình: “Cậu đừng tốn công chờ đợi nữa.”
Viễn Hi Đình giả vờ như mình rất ổn, không để tâm: “Tớ không sao, có thể đoán trước được mà.

Cũng đâu phải chỉ có một mình anh ấy đâu, còn bao nhiêu người nữa mà.”
Lưu Đào vẫn không thể ngừng lo lắng được: “Cậu thật sự không sao chứ?”
Viễn Hi Đình nhắn lại: “Không sao thật mà.

Cùng lắm thì coi như anh ấy không có diễm phúc hưởng thụ, một mình tớ sẽ ăn sạch hết bàn thức ăn này.”
Vào lúc Lưu Đào định nắm lấy then cài cửa để mở thì đằng xa có tiếng gọi: “Lưu Đào, còn chờ mình cô thôi đó.”
“Ờ, được.” Lưu Đào thở dài hạ cánh tay mình xuống, đi về phía người kia.

Cùng lúc đó, Viễn Hi Đình sững sờ đặt di động xuống bàn, cô đưa mắt nhìn bàn đồ ăn đầy ắp trước mặt, khoé mi chợt cay cay, cõi lòng tràn ngập chua xót.

Tay cô run rẩy mở hộp bánh kem ra, đăm chiêu nhìn đến ngẩn người.

Sau đó, cô lại cắm nến lên, tự mình nói câu chúc mừng sinh nhật anh rồi thổi nến, giọt nước mắt chảy dài trên đôi gò má tái nhợt của cô, trong suốt nhỏ xuống.


Cô dùng tay bốc một mẩu bánh lớn bỏ vào miệng, nhai nhóm nhém, cố ép thần trí mình không được vỡ oà.

Chỉ trong thoáng chốc, chiếc bánh kem tròn đầy đã bị cô vàu nát, cả người dính đầy vết kem tươi.

Cô chẳng thèm quan tâm mà tiếp tục gắp thức ăn đùn vào miệng, rồi tự rót rượu vang ra uống cạn một hơi.

Nhưng chỉ trong thoáng chốc người cô đã lâng lâng rồi khóc bù lu boà loa một mình.

Thì ra tất cả đều do cô tự mình huyễn hoặc lên, là cô quá để ý anh, rồi thầm ảo tưởng những gì anh đối với mình là tốt.

Chung quy lại giữa họ vẫn còn tồn tại một bản hợp đồng hôn nhân, nếu không thể gỡ bỏ thì vĩnh viễn chẳng thể nào bước về phía nhau được.

Sau hai tiếng đồng hồ qua đi, cô lại lao đầu vào dọn dẹp, trả lại sự trong sạch của ngôi nhà giống như lúc đầu, như chưa từng xảy ra chuyện gì cả.

Lúc Cận Thời Xuyên trở về thì Viễn Hi Đình đã cuộn mình trong chăn nằm trên giường, giả vờ ngủ.

Đương nhiên, anh cũng chẳng bao giờ biết được là nước mắt cô đang rơi.

Sớm hôm sau, Viễn Hi Đình tới công ty trong tình trạng đầy mệt mỏi.

Cô vừa ngồi xuống thì Cao Lâm Mạt liền vỗ vai cô, ngả đầu liếc nhìn cô, nói: “Nghe đồn hôm nay phó giám đốc thiết kế sẽ tới trình diện đó.”
“Ò…” Viễn Hi Đình hoàn toàn không có hứng thú, dù là ai cũng chẳng liên quan tới mình.

Cao Lâm Mạt mặt loãng ra như bùn không trét được tường: “Cô không hóng hớt chút nào sao? Hình như là thanh mai trúc mã của tổng giám đốc, cũng là vị hôn thê của anh ấy đấy.”
Viễn Hi Đình gục đầu xuống bàn, nhàn nhạt đáp lại một tiếng “ừm” đầy ẩn ý.

“Cô hôm nay sao thế?” Cao Lâm Mạt thấy cô không hứng thú liền chuyển chủ đề.


Cô lắc đầu: “Không sao.

Chỉ là tối qua ngủ không ngon thôi!”
Tâm tình của Viễn Hi Đình rớt xuống vực thẳm, tim vỡ tan.

Tối hôm qua anh đi cùng Chu Nham Điềm tới tận khuya mới trở về, hôm nay lại vội vã dẫn cô ta tới công ty ra mắt như thế sao?
Giây phút Cận Thời Xuyên cùng sánh bước bên cạnh Chu Nham Điềm đi tới, trái tim Viễn Hi Đình dường như vỡ vụn.

Đầu óc cô trống rỗng, chỉ còn sót lại mỗi một câu: “Trông họ thật xứng đôi.”
Nói thật lòng, tình yêu mà Chu Nham Điềm dành cho Cận Thời Xuyên cũng không kém gì so với cô, thậm chí là lâu hơn cô.

Chỉ là, mỗi người có một cách riêng để bảo vệ tình yêu của chính mình.

Tuy nhiên, so với cô thì cô ta đáng thương hơn nhiều, ít nhất cô cũng đã từng có ba năm đường đường chính chính làm bạn gái anh, còn cô ta tới tận bây giờ vẫn mập mờ không rõ.

Nhưng cũng chính vì sự mập mờ này đã làm tổn thương cả hai người phụ nữ.

Viễn Hi Đình nhìn đôi nam nữ đứng ở phía cửa, đôi mắt không chút phòng bị mà loè nhoè, lồng ngực căng cứng, hít thở không thông.

Mười năm trước, cô đã từng tự tin nói với Chu Nham Điềm: “Cho dù cô có làm cách gì cũng không thể nào chen vào giữa tình yêu của tôi và Xuyên Xuyên được đâu!” Khi ấy, cô có đủ dũng khí để đường hoàng chân chính đối mặt với cô ta.

Còn hiện tại, mọi thứ dường như đã đổi thay, là cô ta đang phất cờ giương oai trước mặt cô.
Vốn dĩ cô đã không thể chắc chắn về tình cảm của anh, sự xuất hiện của Chu Nham Điềm càng khiến cô khuyết thiếu đi dũng khí, thậm chí một chút sự tự tin của thủa ban đầu cũng đã bị cuỗn bay mất.