Cô Vợ Gán Nợ Của Tổng Tài

Chương 2: Kế hoạch dò đường bỏ trốn không thành



Trình Yên Yên bị một người phụ nữ đưa đi. Đến cổng phòng tắm, người phụ nữ đưa cho cô một cái áo lụa mỏng manh dài tầm đến chạm gối rồi bảo:

- Cô tắm đi!

Yên Yên không tin nổi vào mắt mình, cô xoay ngang xoay dọc chiếc áo mỏng trên tay rồi nhìn người phụ nữ hỏi bằng giọng khá bất ngờ và bức xúc:

- Tôi chì mặc bấy nhiêu thôi sao?

Người phụ nữ mặt vẫn nghiêm túc nhìn cô, đáp lạnh như một người robot:

- Đây là lệnh của thiếu gia, mời cô vào tắm!

Biết không thể thay đổi được gì nếu chỉ mãi cãi cọ với người phụ nữ này cô đành bước vào trong ngoan ngoãn tắm gội sạch sẽ. Một lúc sau, cô mở cửa bước ra, người phụ nữ lập tức bảo cô đi theo mình. Người phụ nữ dắt cô đến một căn phòng sang trọng, rộng rãi ga đệm được trải ngăn nắp không có lấy một nếp nhăn, rồi bảo:

- Cô ở đây đi!

Yên Yên còn chưa kịp thắc mắc hay hỏi gì thêm thì người phụ nữ đã xoay người bỏ đi mất. Cô bước đến chiếc giường đưa tay sờ nhẹ lên tấm ga, mọi thứ ở đây sang trọng hơn gấp mấy lần nhà cô lúc còn chưa phá sản. Cô còn đang mải mê suy nghĩ thì bất chợt bên người có tiếng mở cửa. Yên Yên bất ngờ xoay người lại, là Gia Vĩ, hắn bước vào trong khẽ đóng cửa lại rồi chậm rãi bước vào phòng ánh mắt vẫn luôn nhìn về phía cô.

Cô sợ hãi lùi về phía sau va trúng vào chiếc giường ngã ngửa ra giường. Lúc này Chu Gia Vĩ chợt bước đến chỗ cô, đưa hai tay chống xuống giường, đưa cả người và mặt sát gần vào cô nhưng vẫn chưa chạm nhau, nói:

- Nhan sắc này của cô...khá vừa mắt đấy!

Hắn nói rồi đẩy người đứng dậy, bước lại gần ghế, ngồi xuống khẽ đưa cốc rượu vang đã được đặt sẵn trên bàn từ trước lên miệng uống một hơi.

Yên Yên ngồi bật dậy, hỏi giọng run run:

- Anh...anh vào đây làm gì?



Trình Yên Yên cô vốn là cô tiểu thư hống hách của một tập đoàn, giờ lại phải run sợ trước một tên được gọi là hắc dịch và đáng ghét trong mắt cô, đây quả thật là điều bất ngờ. Trình Yên Yên dù ngang ngược hống hách và quen chiều chuộng nhưng vẫn nhát gan như một con thỏ trắng lại rất hay suy nghĩ nhưng vẫn luôn giấu trong lòng.

Gia Vĩ vẫn ngồi nhâm nhi tách rượu, đáp:

- Không phải cô được gả đến đây để làm vợ tôi sao? Tôi nên đến đây làm gì?

Trình Yên Yên chợt nhận ra gì đó đứng phắt dậy nhìn Chu Gia Vĩ đang thản nhiên uống rượu, nói:

- Anh tốt nhất đừng chạm vào tôi, tôi sẽ không tha cho anh đâu!

Chu Gia Vĩ nhếch mép cười nham hiểm nhìn cô, bảo:

- Cô nghĩ tôi sợ cô sao?

- Anh...anh...

Chu Gia Vĩ đứng dậy cầm theo ly rượu vang của mình từ từ bước ra khỏi phòng, nói:

- Tôi không có hứng thú với cô đâu, từ nay cô là người ở...của riêng tôi!

Trình Yên Yên cảm thấy mình như bị chà đạp, cô căm hận hắn đến tận xương tủy.

Chu Gia Vĩ ngoài mặt ít nói nhưng thực chất hắn là một kẻ máu lạnh không gớm tay trước bất kì việc gì, những kẻ làm hắn phật ý luôn phải gánh chịu một cái giá cực kì đắt.

Yên Yên biết không thể dùng cách làm xấu mình để hắn phải trả về nữa nên đã nuôi trong đầu một ý định bỏ trốn khỏi căn nhà này.

Cô bắt đầu đi khắp căn nhà để tìm được lối thoát có thể chạy ra ngoài nhanh nhất.

Căn nhà này cực kì rộng rãi và đồ sộ, cô bước trên khắp các ngõ ngách trong nhà, còn đang liếc ngang liếc dọc thì bị một người bảo vệ bắt lại, hỏi:



- Trình tiểu thư, cô muốn đi đâu!

Sợ rằng mình sẽ bị phát hiện là đang đi dò đường, Trình Yên Yên chỉ còn cách nói dối là đang làm một chuyện mà mình không bao giờ làm:

- Tôi...tôi đi tìm Chu thiếu gia!

Người bảo vệ mặt vẫn lạnh ngắt và cứng cờ như tảng đá tay chỉ ra phía sân lớn, bảo:

- Thiếu gia ở ngoài kia, tôi đưa cô ra đó!

Không còn cách nào khác, Trình Yên Yên phóng lao đành phải theo lao, bước theo người bảo vệ ra cửa. Tới cổng, người bảo vệ dừng lại, bảo:

- Thiếu gia đằng kia, mời cô!

Trình Yên Yên nhìn theo hướng người bảo vệ chỉ tay, một dáng lưng trắng nõn cùng một dáng người đẹp phi phàm đang ngâm mình trong hồ bơi. Hình ảnh ấy chợt làm cô thấy ngại đến đỏ mặt, cô xoay người lại đưa hai tay che mặt. Người bảo vệ vẫn đứng im lặng canh chừng cô không nói một lời.

Biết không thể rời đi nếu chưa đến gần Chu Gia Vĩ nói hay làm việc gì đó, Trình Yên Yên vò đầu bức tóc suy nghĩ xem mình sẽ nói gì khi gặp anh ta rồi lấy hết can đảm mắt nhắm mắt mở bước tới.

Bước được một đoạn, Chu Gia Vĩ đã nhận và xoay người lại. Hắn khá bất ngờ khi thấy Trình Yên Yên đang bước đến gần mình khi mình đang tắm, nói giọng đùa cợt:

- Trình tiểu thư hóa ra còn có sở thích xem người khác tắm cơ à?

Trình Yên Yên tức điên lên nhưng không thể làm gì hơn chỉ còn biết bước về phía Chu Gia Vĩ, bước được đến mép hồ, cô đứng không nhìn hắn, bảo:

- Tôi...tôi quên mang theo quần áo lúc đến đây rồi, anh lấy cho tôi đi!

Chu Gia Vĩ cười khẩy không nói không rằng đưa tay nắm lấy tay Trình Yên Yên kéo thẳng xuống hồ bơi.