Cơ Trưởng Vẫn Khỏe Chứ!

Chương 2



Liên Trăn nghe thấy liền không thoải mái, lúc trước quan hệ với cô ta cũng không được tốt, dứt khoát thản nhiên nói: "Tôi còn có việc, đi trước, lần sau trò chuyện tiếp.” 

"Này, mình còn chưa nói hết mà.” Sài Tĩnh Hương ở phía sau không chút hoang mang nói: "Mình thấy cậu vẫn còn chưa biết hả, lần trước mình và Tố Ngưng cùng ăn cơm, nghe nói cô ấy và Lệ Đông Sâm sắp đính hôn đấy.”

Liên Trăn nhíu mày không vui dừng bước lại: “Làm sao có thể, tôi và Đông Sâm sắp kết hôn mà.”

"Vậy sao?” Sài Tĩnh Hương không tin tưởng lắm nhướng mày: “Thế nhưng bác gái Lệ rất thích Tố Ngưng, cậu cũng biết điều kiện gia đình Tố Ngưng ưu tú, hai nhà lại ở trong cùng một khu biệt thự, bây giờ gần như ngày nào Tố Ngưng cũng ở Lệ gia, đính hôn chẳng qua là chuyện sớm hay muộn, mà cậu... Liên Trăn, cậu cũng là đi ra từ xã hội thượng tầng, cậu cũng nên biết, có một số người, có một số việc vẫn phải đề cao môn đăng hộ đối....” 

Liên Trăn chỉ cảm thấy đầu ong một tiếng, mặt vốn đỏ thắm dần dần trắng bệch.

Sài Tĩnh Hương cười cười thương hại: “Có đôi khi thứ không thuộc về mình thì nên nhận ra rõ đi, mình cũng nể tình chúng ta là bạn thời đại học, mới nhắc nhở cậu thôi, được rồi, mình không nói nữa, đây là danh thiếp của mình, có thời gian hẹn nhau đi tâm sự nhé.” 

Một tấm danh thiếp nhét vào trong tay cô, Sài Tĩnh Hương như Khổng Tước chiến thắng, kiêu ngạo giẫm giày cao gót dần dần đi xa.

Liên Trăn đứng tại chỗ hồi lâu, mãi đến khi lạnh lẽo mới lê bước chân đi về phía cửa chính.

Cô ra muộn, bên ngoài đã vắng ngắt, mà vị trí của trường học huấn luyện vắng vẻ, muốn bắt taxi còn khó hơn ngồi xe buýt, cô dứt khoát dùng túi che đầu chạy về phía trạm xe buýt đối diện. 

Trong lòng nghĩ đến lời của Sài Tĩnh Hương cũng không cảm thấy lạnh, chỉ là tâm lạnh, bờ môi lạnh run rẩy.

- ---------

Thân Mục Dã lái xe ra khỏi bãi đỗ xe, mưa rơi quá lớn, mưa bụi quét qua, anh thoáng liếc thấy ven đường có bóng dáng màu trắng, đang cảm thấy nhìn quen mắt, Đường Vũ La ngồi ở phía sau bỗng nhiên kêu lên: “Cậu, là cô Kiều, mau dừng xe đi.” 

Anh hơi nhíu mày, chân đạp phanh lại, lúc này mới nhìn rõ bóng người trốn ở góc trong cùng trạm xe buýt, nhưng mưa bụi vẫn không hề kiêng kỵ rơi vào người cô, run lẩy bẩy cách hơi nước mông lung. 

"Cô Kiều, mau lên đây đi, để cậu em đưa cô trở về.” Đường Vũ La hạ cửa kính xe xuống, gọi tên cô, cô như thất thần, hai mắt đen nhánh ngơ ngác nhìn về nơi nào đó. 

Đường Vũ La đành phải gọi thêm vài câu, lúc này Liên Trăn mới hồi phục tinh thần, phát hiện chẳng biết lúc nào ven đường có chiếc Aston Martin đắt đỏ đỗ ở đó, Đường Vũ La và một khuôn mặt anh tuấn tôn quý đồng thời nhìn cô. 

Cô đang do dự, người đàn ông trong xe đã trầm thấp mở miệng: “Nơi này chỉ có một chuyến xe buýt, nếu như cô muốn chờ trong trời mưa như này ít nhất cũn phải đợi hai mươi phút sau.” 

Cô cắn môi, cúi đầu mở cửa xe ngồi lên, hơi ấm và mùi cam nhàn nhạt xông vào mũi, trên lưng ghế còn để màn hình, bên trong đang chiếu phim hoạt hình, chỗ ngồi phía sau còn có không ít đồ ăn vặt. 

"Cô Kiều, quần áo cô ướt rồi à?” Đường Vũ La kinh hãi, tay nhỏ nóng hầm hập cầm lấy tay cô: “Tay của cô cũng lạnh quá.”

Thân Mục Dã liếc nhìn đằng sau, góc độ của kính chiếu hậu dễ dàng thấy được cô khẽ cúi đầu, làn mi thật dài như nhụy hoa sau cơn mưa, tóc dài như thác nước phủ trên vai, một mực rũ xuống ngực, váy liền áo bằng len in hoa mỏng manh dính nước mưa dán chặt vào đường cong cơ thể của cô, như ẩn như hiện phác hoạ ra hai ngọn núi trước ngực cô....  

Dường như nhận ra nhiệt độ trong xe càng lúc càng cao, Liên Trăn bỗng nhiên ngẩng đầu một cái, vừa vặn chạm vào ánh mắt thâm thúy u ám của anh trong kính chiếu hậu. 

Thân Mục Dã dời mắt, Liên Trăn cũng nhớ tới điều gì, cúi đầu nhìn, mặt tái nhợt bỗng nhiên đỏ lên, cô lặng lẽ ôm chặt cơ thể của mình, lặng lẽ quay người sang bên khác.

"Cô Kiều, nhà cô ở đâu vậy?” Anh lại hỏi.

Liên Trăn báo địa chỉ, Đường Vũ La đã kêu lên: “Nơi đó cách nơi này rất xa, cô Kiều, mỗi ngày cô đi lên lớp quá vất vả.”