Cô Tiểu Thư Ngày Nào Cũng Sợ Thành Hôn

Chương 36



Đối với việc cải tạo bày trí trong phủ, Hề Nhụy vốn là liệt kê một dãy danh sách, nghĩ chờ Kỳ Sóc trở về bàn bạc với hắn một phen, lại không ngờ hắn đi vội vã như vậy.

Nhưng lại nghĩ lúc trước hắn có thể chịu đựng được một viện tử yên tĩnh nhạt nhẽo như vậy, nghĩ đến mình thay đổi sơ sơ một chút cũng không có gì to tát.

Mà sự hờn giận khó hiểu về Nam Bình quận chúa ngày hôm qua cũng rất nhanh đã bị một đám hoa mới đến này áp đảo.

Lúc này Hề Nhụy ngồi trước bàn nhỏ ở đình viện, một tay cầm sổ sách thu mua, một bên so sánh với các loại cây hoa vừa đưa tới.

Phủ Quốc công có rất ít cây xanh, ngoại trừ mấy cây ngô đồng cao chọc trời, còn có cây bạch quả trước đại sảnh, cũng chỉ có vài loại hoa cỏ hoang dại dọc theo đường đi, nhìn thật thê lương.

Vì vậy, Hề Nhụy sai người sửa sang những viện tử hoang phế kia một chút, lại dọn dẹp ra một khu vực rộng lớn, chia ra để trồng cây giống hoa đào và hoa mai.

Chính là nghĩ đến mùa xuân và mùa đông sang năm hoa mai và hoa đào cùng nhau nở rộ, tóm lại sẽ không còn không khí trầm lặng như bây giờ.

Đồng thời, cỏ dại ven đường cũng đã được cắt nhổ sạch sẽ, lại sai người đi đến chợ hoa chọn một vài cây hoa lan, trầu bà thanh xuân, thủy tùng, mẫu đơn và các loại cây có chất lượng tốt khác.

"Đức thúc, đây cũng là hoa lan đẹp nhất trong chợ hoa sao?" Hề Nhụy cúi người khều hai cái lên cây con vừa mới được vận chuyển tới, nhíu chặt mày.

Sao lại cảm thấy héo úa như vậy?

Đức Nguyên giải thích: "Mấy ngày nay người bán hoa lan rất ít, mấy gốc này là mất nước, chăm sóc mấy ngày là tốt thôi, phu nhân yên tâm”.

Hề Nhụy cái hiểu cái không gật gật đầu, kỳ thật nàng đối với những chuyện trồng hoa cỏ này cũng không tinh thông lắm, bất quá là nhớ lại trong viện Hề phủ có cái gì rồi chọn một ít thứ tương tự mình thích mà thôi.

"Đức thúc, phủ Quốc công này vẫn luôn hiu quạnh như vậy sao?" Nàng hỏi ra những nghi hoặc đã tồn tại trong mấy ngày qua.

Bất luận nói như thế nào, tốt xấu gì cũng là một phủ đệ thế tước, hoang vắng như vậy nhìn thế nào cũng cảm thấy không ổn.

Đức Nguyên thở dài, trong mắt mang theo chút tiếc nuối: "Lúc tiên phu nhân còn tại thế, trong phủ vẫn là một vẻ hưng thịnh, sau khi tiên phu nhân đi, lão công gia nhìn vật nhớ người liền sai người đem tất cả đều bỏ đi, về sau lại đóng quân quanh năm ở biên cương, trong phủ lại càng không có người rảnh thu xếp những thứ này”.

"Lão công gia không có con cái thiếp thất khác sao?" Dường như nàng chưa từng nghe nói Kỳ Sóc có huynh đệ tỷ muội gì.

Đức Nguyên lắc đầu: "Lão công gia chỉ có một vị thê tử là tiên phu nhân, tiên phu nhân khó sinh qua đời, dưới gối chỉ có một nhi tử là công gia”.

Chưa từng nghĩ chuyện xưa trong đó là như vậy, Hề Nhụy có chút kinh ngạc.

Lão công gia thế nhưng không có thiếp thất, cũng khó trách hạ nhân ở phủ Quốc công hiện tại lại thưa thớt như vậy, ngược lại giảm cho nàng không ít chuyện.

"Vậy...Chính công gia cũng không nghĩ tới sửa đổi sao? Hoặc là phân phó các người đi tu sửa một chút?”.

Đức Nguyên cười cười: "Công gia khi còn nhỏ được nuôi dưỡng bên cạnh Thái hoàng thái hậu, sau này lớn lên một chút thì cùng lão công gia đi đến biên cương, sau khi lão công gia qua đời, người lại càng ít hồi kinh, làm sao có thể để ý đến phủ Quốc công này?”.

Nếu không bình định được đại họa Hung Nô này, sợ rằng Kỳ Sóc vẫn sẽ không trở về triều, càng sẽ không thành thân.

Điều này cũng đúng.

Hề Nhụy như có điều suy nghĩ gật gật đầu, không hỏi tiếp nữa.

*

Sau mấy ngày liên tiếp di dời cùng trồng cây và cắt tỉa hoa cỏ, phủ Quốc công cuối cùng cũng có chút không khí vui tươi lúc trước ở Hề gia, tuy rằng vẫn không quá náo nhiệt, nhưng cũng có một loại thanh tịnh khác.

Hề Nhụy hài lòng nhìn kiệt tác của mình, đây chính là cây cối hoa cảnh mà nàng tự lên kế hoạch và lựa chọn bày trí.

Vừa không tốn thêm một lượng bạc lại khá đẹp mắt, thật sự cảm thấy đạt được mười phần thành tựu.

"Văn Nhân, các ngươi cảm thấy ở trong viện này bắc một cái ghế mây treo thì sao?".

Nàng dựa vào cửa sổ nhìn đình viện bên ngoài, luôn cảm thấy thiếu chút gì đó.

“Phu nhân, hôm qua không phải người mới sai người chuẩn bị xích đu sao?” Văn Nhân nhịn không được lên tiếng nhắc nhở.

Luôn cảm thấy mấy ngày nay phu nhân nhà bọn họ đối với những thứ này có chút điên cuồng.

"À đúng”. Hề Nhụy chống cằm chợt bừng tỉnh, lại nói, "Bên trái lại bắc ghế treo kỳ thật cũng có thể”.

“...”.

Bỗng nhiên tiếng của A Lăng từ bên ngoài truyền vào: "Phu nhân, trong cung mới truyền đến ý chỉ của Thái hoàng thái hậu triệu người vào cung”.

Vừa nghe đến mấy chữ Thái hoàng thái hậu, Hề Nhụy chợt buông hai tay xuống, quay lại hỏi: "Triệu ta làm gì?”.

Ngượng ngùng lần trước thoáng như mới hôm qua, vừa nghĩ đến liền cảm thấy ngón chân đang cào đất.



"Cũng không chỉ có một mình người, là truyền chư vị mệnh phụ ở kinh thành vào cung thưởng trà đàm đạo". A Lăng giải thích.

Nghe đến đó Hề Nhụy hơi thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại lập tức chau mày.

Toàn bộ mệnh phụ ở kinh thành? Thưởng trà đàm đạo?

Trước khi xuất giá thỉnh thoảng sẽ được mời đi tham gia các loại đăng yến tụ họp nhiều nam nữ chưa lập gia đình của thế gia ở kinh đô do Thái hoàng thái hậu tổ chức.

Nhưng mệnh phụ ở kinh đô đã thành hôn rồi sao còn có thể thưởng trà đàm đạo?

Lúc trước bởi vì Thái hoàng thái hậu ban thưởng rất nhiều nên nàng rất rõ ràng, ngược lại vui vẻ đi tham gia một chút.

Nhưng bây giờ...

Cũng không phải nói nàng chướng mắt những ban thưởng kia, chính là nói...thân phận mới tấn phong của nàng, sẽ không trở thành mục tiêu công kích của người khác chứ?

Tuy rằng trong lòng vô cùng muốn giả chết tránh đi, nhưng đây là ý chỉ của Thái hoàng thái hậu, lại là lần đầu tiên sau khi nàng thành hôn, được mời vào cung với thân phận Cáo mệnh phu nhân, nói như thế nào cũng không tiện cự tuyệt.

"Phu nhân?" Thấy nàng hồi lâu không trả lời, A Lăng gọi một tiếng.

Hề Nhụy lấy lại tinh thần, thở sâu một hơi nói: "Trang điểm cho ta”.

...

Sau đó nàng mặc một chiếc váy xanh dài mềm mại, hoa văn mây trắng bạc bằng tơ quấn quanh khuỷu tay, vừa không lộ ra xa hoa bắt mắt, vừa không mất đi vẻ đoan chính nghiêm trang.

Hề Nhụy ngồi xe ngựa đi vào trong cung, lại theo cung nhân dẫn đường đi đến Vĩnh An cung.

Vừa bước vào cửa điện nàng đã cảm nhận được từng đạo tầm mắt nóng rực đều đổ dồn về phía nàng.

Hề Nhụy mỉm cười nhàn nhạt bên môi, được Văn Nhân và A Lăng dìu đỡ chậm rãi đi đến vị trí phía trước thuộc về nàng.

"Đúng là một Nhất phẩm cáo mệnh trẻ tuổi như vậy".

"Nghe nói phụ thân nàng ta chỉ là Đại Lý Tự Khanh tam phẩm, nếu không phải vị tiểu thư này cực kỳ thâm tình, làm sao có thể bám víu được Phụ Quốc Công?".

...

Cuộc nói chuyện thì thầm giữa phụ nhân loáng thoáng rơi vào tai Hề Nhụy.

Có lẽ lúc trước lời ác độc hơn cũng đều nghe qua cho nên những mệnh phụ này âm thầm kẹp thương đeo gậy, nàng lại cảm thấy không hề gợn sóng.

“Thái hoàng thái hậu giá đáo...".

"Thần phụ tham kiến Thái hoàng thái hậu".

Hề Nhụy theo mọi người khom lưng quỳ lạy, nghe phía trên truyền đến tiếng miễn lễ lại đứng lên.

Thái hoàng thái hậu chậm rãi ngồi xuống, tầm mắt nhìn lướt qua mọi người, khi lướt qua Hề Nhụy thì ánh mắt lưu lại trong phút chốc.

Bà hàn huyên một hồi, ngay sau đó là hỏi chút chuyện nhà, quan tâm mấy vị thê thiếp trong phủ có hòa thuận hay không, năm nay lại có thêm mấy đứa con.

Hề Nhụy lẳng lặng lắng nghe, trong đó phần lớn đề tài đều không liên quan đến nàng.

Bỗng nhiên có người đem đề tài chuyển đến trên người nàng.

"Sao nãy giờ Phụ Quốc Công phu nhân vẫn không nói lời nào? Tuổi còn nhỏ như vậy đã trở thành đương gia chủ mẫu có chút năng lực nhưng không đủ tâm cũng coi như là bình thường, nếu có chỗ khó xử cứ nói ra mọi người cũng có thể giúp đỡ một chút”.

Mở miệng chính là một vị Tam phẩm cáo mệnh, tuy bà ta cười khẽ, nhưng trong từng câu chữ đều là khinh thường tuổi tác của Hề Nhụy.

Phải biết rằng tuổi tác các nữ tử ngồi ở đây đều có thể làm mẫu thân của Hề Nhụy, đột nhiên xuất hiện một người nhỏ tuổi lại có phẩm cấp cao như nàng, nếu là hoàng thân quốc thích gì cũng thôi, nhưng lại chỉ là nữ nhi của một quan viên tam phẩm.

Luôn có một số người cảm thấy bất công trong lòng.

Nghe ra địch ý trong lời nói của bà ta, Hề Nhụy âm thầm kêu khổ, nàng thật sự không muốn lâm vào trong tình cảnh lá mặt lá trái vô nghĩa này.

"Phu nhân nói rất đúng, chỉ là trong nhà không có thiếp thất cũng không có con cái, coi như là thanh nhàn".

Hề Nhụy vốn thuận miệng nói một câu, lại làm cho trên mặt vị phu nhân vừa mới mở miệng kia tái xanh một hồi.

Bà ta vừa rồi còn đang oán giận khó quản thiếp thất trong phủ, người này lại khoe khoang trong nhà không có thiếp thất, quả nhiên là tuổi còn nhỏ nên thật không ra gì!

Lập tức hơi nghiến răng nghiến lợi nói: "Kỳ công gia tuổi trẻ khí thịnh, tinh lực mạnh mẽ, Quốc công phu nhân cũng cần sớm tính toán một chút, vì phu quân khai chi tán diệp đi”.

Hề Nhụy cắn môi gật đầu, ánh mắt lại giống như vô tình nhìn qua chỗ Thái hoàng thái hậu, nghiễm nhiên dáng vẻ giận mà không dám nói.



Quả nhiên Thái hoàng thái hậu lãnh đạm quét mắt nhìn vị phu nhân kia, nói: "Nhụy Nhụy vừa mới tân hôn, việc này không vội”.

Một câu nói ra, phu nhân kia xấu hổ ngậm miệng, Hề Nhụy thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra mình đoán không sai, bởi vì nguyên nhân của Kỳ Sóc, Thái hoàng thái hậu vẫn sẽ hơi hướng về nàng…

"Bất quá chuyện khai chi tán diệp quả thật không thể qua loa". Thái hoàng thái hậu tiếp tục bổ sung.

Da đầu Hề Nhụy căng ra, e sợ lại kéo đến chủ đề ngoài dự tính gì đó, lập tức vội đáp: "Thần phụ hiểu rõ, chỉ là phu quân đi đến phương Nam xây đê, thần phụ cũng là hữu tâm vô lực”.

Vừa dứt lời, nàng liền cảm thấy bốn bề bỗng nhiên lâm vào một hồi yên lặng quỷ dị.

Chợt có một phụ nhân cười khẽ ra tiếng: "Nhìn không ra Quốc công phu nhân tuổi còn nhỏ cũng đã biết tính toán”.

Hề Nhụy cứng nhắc quay đầu, nhìn thấy người nói là phu nhân của Hộ bộ thượng thư.

Hộ bộ thượng thư... có tư giao rất nhiều với phụ thân, phu nhân của ông ta cũng từng giao hảo với mẫu thân của mình.

Vì sao, bà ta vừa mới ở trước mặt mẫu thân còn là hảo hữu, bây giờ lại quang minh chính đại mặt không đổi sắc trực tiếp nói... nói ra những lời lang sói như vậy?

Nơi này một khắc cũng không thể ở thêm được nữa.

Thái hoàng thái hậu ngược lại gật gật đầu: "Đợi nó trở về, ai gia sẽ giải thích với Hoàng đế tăng thêm ngày hưu mộc tân hôn cho nó, quả thật Huyền Nghệ cũng cần phải chú ý cho Cố gia nhiều hơn”.

Biểu tình của Hề Nhụy gần như sụp đổ, nhưng vẫn phải duy trì miễn cưỡng tươi cười.

"Đa tạ Thái hoàng thái hậu".

...

Kế tiếp lại tán gẫu một hồi, hai tay Hề Nhụy khép lại trong tay áo gắt gao xiết chặt.

Nhìn ra nàng đứng ngồi không yên, Thái hoàng thái hậu chợt hỏi: "Thân thể Nhụy Nhụy không khỏe sao?”.

Hề Nhụy cả kinh, lại lắc đầu, căng môi cười nói: "Không phải, chỉ là nghĩ đến hoa cảnh được mua ở chợ hoa vừa mới chuyển đến trong nhà, lòng nôn nóng rồi ha ha ha...".

"Quốc công phu nhân thật sự là đích thân giám sát bày biện trong phủ sao?" Đột nhiên có người tò mò hỏi.

"Ở trong phủ trong lúc rảnh rỗi nên...".

"Ồ, màu má hồng trên gò má phu nhân dường như ta chưa từng thấy qua?" Lại có người chú ý tới khuôn mặt của nàng.

"Là ta tự làm...”.

“Quốc công phu nhân thế nhưng còn biết điều chế son phấn!”.

"Nhìn chất lượng dường như tốt hơn một chút so với Lưu Ly Các kia".

"Cũng là trong lúc rảnh rỗi...".

"Phu nhân chớ có khiêm tốn".

"Không biết có thể truyền thụ một ít hay không?".

...

Mọi chuyện bắt đầu có xu hướng trở nên kỳ quặc.

Hề Nhụy cũng không biết vừa rồi chính mình còn không được chào đón như thế nào, sao bây giờ lại thành ra tình huống như vậy.

Ngược lại, Tam phẩm cáo mệnh phu nhân kia mở miệng trước hết là cố chấp làm khó nàng từ đầu đến cuối, giờ khắc này chỉ có một mình bà ta là trợn trắng mắt lên trời.

Thái hoàng thái hậu đối với chuyện nàng có tay nghề như vậy cũng có chút ngạc nhiên.

"Lại không biết Nhụy Nhụy khéo tay như vậy, không biết ai gia có vinh hạnh được xem thử một lần hay không".

Hề Nhụy hoảng hốt: "Nếu Thái hoàng thái hậu có nhu cầu tất nhiên thần phụ sẽ dâng lên, chỉ là lần này ra ngoài cũng không mang theo trên người...".

Thái hoàng thái hậu cười xua tay: "Không vội, dù sao trong khoảng thời gian này Huyền Nghệ cũng không ở kinh đô, một mình con trong phủ khó tránh khỏi phiền muộn, vậy thường xuyên đến trong cung bồi ai gia đi”.

“...”.

Không, nàng không phiền muộn.