Có Phải Tình Là Biển Lửa

Chương 29



Một bé gái xinh xắn mặc chiếc váy công chúa màu trắng bồng bềnh chạy tung tăng trên bãi cỏ xanh mượt. Đôi môi chúm chím nở nụ cười rạng rỡ nhìn quang cảnh trước mặt mà thích thú nói:

- Oa, nước trong quá! Thật may là mình lén ba chạy ra đây nếu không sẽ bỏ phí cảnh đẹp như vậy.

- ỒN ÀO QUÁ!

Một thanh âm vang lên làm tắt nụ cười của đứa trẻ, nó theo phản xạ quay mặt về phía phát ra tiếng nói, đôi mắt to tròn nhìn về phía người đang nằm dài trên bãi cỏ rồi hỏi:

- Anh, sao anh lại nằm ở đây?

Không một câu trả lời đáp lại, cô bé liền lon ton chạy về phía người đó mà cười nói:

- Xin chào, em là Băng Nhi, anh tên gì vậy?

Người con trai kia nghe vậy cảm thấy khó chịu mở mắt ra, một giây sau đó nhìn đứa bé có chút ngỡ ngàng, quả thật nó rất xinh xắn:

- Ba mẹ đâu mà lại để chạy lung tung thế này?

Đứa bé nghe vậy liền đưa một ngón tay lên giữa miệng người con trai ra hiệu im lặng:

- Suỵt.... em là trốn ba ra đây đấy.

Nói rồi cô bé lại hồn nhiên túm lấy cánh tay anh trai kia kéo dậy:

- Anh lại đây xem đi.

Người con trai bị đứa trẻ kéo lại phía hồ nước mà khẽ nhíu mày nói:

- Có gì đâu mà xem.

- Anh không thấy sao? Nước rất trong, nhìn kia, có thể soi được mặt chúng ta nữa.

Người con trai nghe vậy nhìn xuống mặt hồ nước phẳng lặng lại thấy được gương mặt xinh xắn của đứa bé đang toe toét cười không hiểu sao lại cảm thấy dễ chịu vô cùng.

- Em là Băng Nhi sao? Bao nhiêu tuổi rồi?

Cô bé nghe vậy lại nhìn sang anh tươi cười nói:

- Một tuần nữa sinh nhật là em được 4 tuổi.

Người con trai kia nghe vậy lại nở một nụ cười, đưa tay lên xoa đầu đứa bé:

- Kém anh 7 tuổi, nhưng không sao, anh sẽ chờ em lớn.

Đứa bé thấy anh cười liền tròn xoe mắt rồi nói:

- Anh, anh cười thật giống hoàng tử, nếu em là công chúa nhất định sẽ gả cho anh.

Lời vừa dứt thì một thanh âm từ xa vọng đến:

- Băng Nhi, con đâu rồi?

Cô bé nghe vậy liền mỉm cười đưa bàn tay mũm mĩm vẫy vẫy anh cúi xuống.

Người con trai có chút khó hiểu nhưng vẫn làm theo, một giây sau đó bé gái liền kiễng chân lên hôn chụt vào má anh rồi nở một nụ cười nói:

- Tạm biệt hoàng tử, rất vui được gặp anh.

Nói rồi cô bé cũng quay lưng chạy đi mà người con trai đứng đấy lại nhìn theo mà khẽ thì thầm:

- Anh là Thiên Uy, rất vui được gặp em. Đợi chúng ta cùng lớn, nhất định sẽ gặp lại!

Cô bé cứ vui vẻ chạy về phía ba của mình, bỏ lỡ lời hứa hẹn cùng cái tên của chàng hoàng tử.

- Ba, chúng ta đi đâu vậy?

Băng Thanh bế đứa bé đi về phía chiếc xe ngồi vào rồi nhẹ nhàng nói:

- Chúng ta đến bệnh viện một chút.

- Đến bệnh viện làm gì ba.

Băng Thanh nghe vậy có chút gượng gạo nói:

- Ba muốn kiểm tra sức khoẻ cho con.

- Nhưng con vẫn rất khoẻ mà.

- Băng Nhi đừng lo, chỉ là kiểm tra thôi.

- Dạ.

Chiếc xe lăn bánh chạy mãi rồi dừng trước cổng bệnh viện, ông ôm đứa bé xuống xe rồi đi thẳng vào trong hướng về phía thang máy mà bấm nút lên tầng cao nhất.

Khi vừa bước ra liền thấy một người đàn ông ăn mặc sang trọng đi đến bên cạnh:

- Đến rồi sao? Hãy mau đưa đứa bé vào phòng.

Vòng tay ông ôm đứa trẻ chặt hơn có chút lo lắng nói:

- Thiên Quang, ngài chắc chắn là không có gì nguy hiểm chứ?

- Yên tâm, đây là những bác sĩ hàng đầu của Singapor, sử dụng công nghệ y học tối tân nhất, chắc chắn sẽ không xảy ra sơ sót.



Băng Thanh nghe vậy chần chừ một hồi rồi cũng bế đứa bé vào căn phòng ở phía cuối hành lang.

Bước vào bên trong đã có đến 5 vị bác sĩ chờ đợi cùng máy móc hiện đại. Sự hoành tráng này lại khiến cô bé có chút run sợ nói:

- Ba, họ định làm gì vậy?

Ông đặt cô bé lên chiếc giường nhỏ ở giữa căn phòng rồi trấn an:

- Băng Nhi, không sao đâu họ chỉ kiểm tra cho con thôi.

Cô bé kinh hãi túm lấy cánh tay ba mình giọng mếu máo:

- Ba, con không muốn. Băng Nhi rất khoẻ, không cần kiểm tra.

Ông thấy vậy liền ôm lấy cô bé dỗ dành.

- Băng Thanh, hãy nhanh đi. Tôi đảm bảo với ông sẽ không sao.

Thiên Quang lên tiếng khi thấy hai ba con ông cứ dính lấy nhau rồi ra hiệu cho mấy vị bác sĩ bước đến giữ lấy cô bé.

Chiếc đèn được bật sáng lên rọi thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn khiến cô bé chói mắt mà liền nhắm lại nhưng miệng vẫn không ngừng kêu gào:

- Ba, con sợ lắm... Làm ơn...

- Băng Nhi, Băng Nhi!

Tiếng gọi kéo cô về thực tại, Băng Nhi liền bừng tỉnh mà mở mắt nhìn cô bạn ở trước mặt khẽ nhíu mày.

- Băng Nhi, cậu tỉnh rồi.

Cô cả người ê ẩm gắng gượng ngồi dậy, bàn tay đưa lên vỗ nhẹ vào đầu, cô lại mơ thấy giấc mơ ấy.

- Phương Đan, mình ngủ bao lâu rồi?

- Đã một ngày rồi, bác sĩ bảo cậu chỉ là bị kiệt sức thôi.

Cô nghe vậy tầm mắt nhìn qua một lượt căn phòng như bất chợt nhớ ra điều gì đó liền hốt hoảng hỏi:

- Phương Đan, thằng bé sao rồi?

Phương Đan thấy cô lo lắng như vậy khẽ mỉm cười trấn an:

- Thằng bé không sao rồi, nó hiện tại đã được chuyển đến phòng hồi sức.

Cô nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm:

- Mình muốn sang với nói.

- Nhưng cậu vẫn còn yếu lắm.

- Không sao, mình có thể đi được.

Phương Đan biết không ngăn cản được cô cũng đành miễn cưỡng gật đầu mà dìu cô đi.

Khi vừa đến trước căn phòng hồi sức đặc biệt, cánh cửa mở ra một cảnh tượng hiện ra trước mắt.

Hắn ngồi bên mép giường đang chỉ cho Băng Phong vài động tác tấn công bằng tay.

- Anh, là như thế này phải không?

- Đúng rồi, em phải siết chặt lòng bàn tay lại, dùng lực dứt khoát đánh thẳng về phía trước.

- VŨ THIÊN UY, ANH ĐANG LÀM GÌ VẬY?

Cô nhìn cảnh tượng này trong lòng lại tức giận mà đi vào.

Băng Phong nhìn thấy cô liền cười toe toét nói:

- Chị, anh ấy đang dạy em cách đánh trả đám người xấu.

Băng Nhi bỏ qua lời nó liền nhìn sang hắn bực bội nói:

- Thiên Uy, anh dạy nó đánh nhau sao?

Hắn nghe vậy chỉ bình thản đứng dậy nhìn về phía cô:

- Tôi chỉ dạy nó cách bảo vệ bản thân.

- Vũ Thiên Uy, anh nghĩ anh là ai mà muốn người khác phải theo ý mình?

Hắn nghe vậy lại khẽ nhíu mày, trong lòng có chút bực bội nói:

- Băng Nhi, em bình tĩnh không được sao? Tôi chỉ muốn để nó biết cách tự vệ, sau này nếu có ai bắt nạt nó cũng sẽ biết cách chống trả lại bọn họ.

Băng Phong thấy hai người bọn họ như vậy liền lên tiếng:

- Chị, chị đừng trách anh ấy là em muốn anh ấy dạy cho em. Dù sao em cũng chỉ còn một mình, em muốn được mạnh mẽ hơn.

Cô nghe vậy trong lòng lại chợt trùng xuống, đôi mắt đã đỏ hoe nhìn sang nó. Cô là sợ nó sẽ đi theo con đường của mình nên khi thấy hắn như vậy liền không kìm chế được nhưng giờ nghĩ lại thì điều hắn nói không phải là không có lý.

Từng bước đi lại phía chiếc giường rồi ngồi xuống bên cạnh thẳng bé chậm rãi nói:

- Em muốn học cũng phải đợi khoẻ lại đã.



Nó nghe vậy là liền cười rạng rỡ nhìn cô mà gật đầu lia lịa:

- Dạ.

- Được rồi, em nghỉ ngơi đi. Mới phẫu thuật xong không nên ngồi nhiều.

Nói rồi cô liền đỡ nó nằm xuống rồi đứng dậy nhìn sang hắn:

- Tôi có chuyện muốn nói với anh.

Dứt lời cô cũng quay người trở ra mà hắn thấy vậy khẽ nhíu mày rồi cũng bước theo sau.

Bọn họ đi lại phía cuối của dãy hành lang, Băng Nhi vẫn giữ vẻ mặt lạnh nhạt mà nói với hắn:

- Chuyện tôi là chị nó, tôi không muốn nó biết.

- Tại sao?

- Tôi chẳng phải nói với anh rồi sao? Tôi không muốn vì công việc của tôi mà ảnh hưởng đến người thân của mình.

- Băng Nhi, em lo sợ tên đó sẽ làm hại thằng bé sao?

Cô nghe vậy lại có chút sửng sốt, rất nhanh sau đó quay lại dáng vẻ bình thường:

- Tôi không hiểu anh nói gì.

- Tống Ngạo Thiên - tên đó là chủ nhân của em? Là hắn cứu em về sau vụ tai nạn?

Băng Nhi lúc này kinh ngạc nhìn hắn, hắn đã biết hết rồi sao?

Thiên Uy nhìn vẻ mặt cô như vậy lại khẽ cười một cái:

- Đừng ngạc nhiên như vậy làm gì? Một người nham hiểm như tên đó quả thật rất khó moi được một chút thông tin gì nhưng tôi có đủ khả năng làm chuyện đó. Băng Nhi, em vì hắn cứu em nên làm việc cho hắn để trả ơn sao? Vậy nói đi, em cần gì ở tôi? Tôi sẽ đưa cho em cái hắn cần nhưng em phải ở lại bên cạnh tôi.

Băng Nhi nghe vậy liền ngỡ ngàng nhìn hắn một hồi rồi gương mặt liền trở nên lạnh nhạt nói:

- Anh đang nghĩ nhiều rồi, đúng là anh ta có cứu tôi sau vụ tai nạn nhưng tôi từ đó được một gia đình khác nhận nuôi không có bất cứ mối quan hệ nào với anh ta. Chuyện tôi nhờ anh giữ kín, hy vọng anh có thể làm được. Tôi đi trước.

Không đợi để cho hắn đáp trả, cô liền lướt qua hắn mà rời đi, trái tim khi ấy lại chợt nhói lên từng hồi: Thiên Uy, nếu cái anh ta muốn là mạng của anh, vậy thì sao? Cho dù anh có đưa, tôi cũng không dám chắc đủ nhẫn tâm để lấy.

Hắn đứng đấy nhìn theo bóng lưng cô mà cảm thấy hụt hẫng vô cùng:

- Băng Nhi, em thật sự là không thể ở bên tôi sao?

* * * * *

Lúc này, ở trong một căn nhà được thu nhỏ phía sau cánh cửa bằng đồng, người nam nhân ngồi trên ghế với đôi mắt sắc lạnh nhìn đến hai vợ chồng già ở trước mặt mà tức giận nói:

- Triệu Băng Thanh, thì ra ông còn một đứa con trai nữa. Giấu kỹ lắm.

Hứa Diệp Chi lúc này khóc lóc đi đến bên cạnh anh mà quỳ xuống van xin:

- Ngạo Thiên, thằng bé còn nhỏ, tôi xin cậu hãy bỏ qua cho nó.

Anh nghe vậy nhưng vẻ mặt vẫn bình thản nhìn đến ông mà lạnh giọng nói:

- Cái đấy còn phải phụ thuộc vào chồng bà.

Hứa Diệp Chi lúc này liền quay sang Băng Thanh mà nức nở nói:

- Băng Thanh, mình con bé đã chịu đủ rồi ông muốn cả Băng Phong phải chịu nữa sao?

Ông nghe vậy lại trở nên trầm ngâm một hồi rồi chậm rãi nói:

- Được rồi, cậu muốn biết chuyện gì?

Ngạo Thiên bờ môi khẽ cong lên ý mãn nguyện rồi nói:

- Ông biết rồi còn hỏi sao? Chính là món đồ vật đó đang ở đâu?

- Tôi chỉ có thể nói cho cậu biết Bảo Ngọc Trấn Phong Hội hiện tại Vũ Thiên Uy đang giữ. Còn cậu ta cất nó ở đâu tôi không biết.

- Chỉ đơn giản vậy thôi sao?

- Ngạo Thiên, tôi nghĩ cậu tìm món đồ đấy cũng vô ích thôi. Thiên Quang từng nói với tôi Bảo Ngọc ấy gồm hai thứ ghép lại, một là miếng ngọc hình tròn có khắc chữ THIÊN, hai là một mảnh kim cương nhỏ. Phải hội tụ đủ hai thứ đấy nó mới phát huy sức mạnh. Thiên Quang vì lo sợ kẻ xấu lấy được nên ngay từ đầu đã đem mảnh kim cương ấy dấu đi một nơi khác, cái bây giờ Vũ Thiên Uy giữ vốn chỉ là một miếng ngọc bình thường không có tác dụng.

- Vậy mảnh kim cương kia ở đâu

- Tôi không biết.

- Ông nghĩ tôi tin ông sao?

- Cậu không tin tôi cũng phải chịu. Đấy là tất cả những gì tôi biết.

Ngạo Thiên ngồi đấy nhìn khoét sâu vào gương mặt đã già nua kia để tìm kiếm một tia giả dối nhưng có lẽ là ông đã nói thật.

Thì ra suốt thời gian qua anh đẩy cô về phía hắn chỉ để tìm một món đồ bình thường, thật sự đã quá nực cười rồi.

Đôi mắt chợt suy tư một hồi rồi bất giác bờ môi lại cong lên, nhìn đến hai vợ chồng trước mặt mà nham hiểm nói:

- Hai người cũng đến lúc cần sử dụng rồi. Nghỉ ngơi cho tốt đi.

Nói rồi anh liền đứng dậy mà trở ra ngoài mà ông ngồi đó bàn tay siết chặt lại cố nén xuống cơn giận.