Cô Nàng Dj Của Anh

Chương 33



" Ấy Lạc Lạc con về rồi à qua đây ăn trái cây đi con"

Mẹ ruột của Tô Lạc bảo cô qua ngồi cùng nhau xem tivi ăn trái cây...bà tên Ngọc Hoa một người phụ nữ độ tuổi trung niên...nhìn có vẻ không ra dáng phu nhân một vị chủ tịch lắm...cách ăn mặc khá giản dị...nếu nói là quê mùa thì hơi quá đáng nhưng đó là sự thật...bà không biết cách chăm sóc bản thân mình nếu so với Vương Lam người vợ quá cố và cũng là mẹ ruột của Lục Tư Thành thì bà còn kém rất xa...

" Qua đây ngồi đi con " Ông Lục cất tiếng...năm nay ông đã 52 tuổi...cái độ tuổi đã về già đi đứng không còn được như trước mà phải dùng gậy...đôi mắt không còn nhìn rõ mọi thứ...ông luôn cảm thấy tự trách khi bản thân mình không cho Lục Tư Thành một gia đình hạnh phúc...để bây giờ anh lại trở thành một người lạnh lùng không xem mình là ba...

Ông còn nhớ lúc ông đưa mẹ con Ngọc Hoa về đây...chưa tròn 49 ngày mất của Vương Lam...lúc đó anh mới 10 tuổi thôi...một đứa con nít thì biết gì chứ...nhưng anh biết anh hiểu và anh rất ghét ba mình không những vậy anh còn rất hận Ngọc Hoa từ khi bà về đây anh đều tự nhốt mình trong phòng không muốn nói chuyện với bất cứ ai...mỗi ngày đều nhớ đến mẹ mà rơi nước mắt...

Những giọt nước mắt ngày đó đã làm Lục Tư Thành thay đổi như ngày hôm nay...lạnh lùng không nương tay với bất kì ai trên thương trường...hôm qua khi ông thấy những bài báo viết về anh ông rất bất ngờ...từ trước đến nay anh chưa bao giờ ra mặt bảo vệ bất cứ ai...chỉ duy nhất Vương Lam nhưng bây giờ anh lại ra mặt bảo vệ một cô gái trước báo chí truyền thông như thế...cô gái này chắc chắn rất quan trọng với Lục Tư Thành...

" Dạ "

Trong mắt ông Lục Tô Lạc là một cô gái rất ngoan ngoãn lễ phép và rất tài giỏi...từ lâu ông đã xem Tô Lạc như con gái ruột mà cưng chiều...ông biết Tô Lạc thích thầm Lục Tư Thành đã lâu nhưng vì mối quan hệ của họ không cho phép...

" Ba anh Thành đang ở Bắc Kinh..."

Ông nghe thấy liền thu nhỏ nụ cười trên môi...ở Bắc Kinh thì sao chứ...cũng có về thăm ông đâu...từ lâu anh đã không xem căn nhà này là gia đình của mình nữa rồi...ông có chút buồn khi nghe nói anh đang ở đây

" Ba biết rồi...nó cũng chẳng về thăm ba...chắc nó hận ba lắm "

Ngọc Hoa thấy chồng mình buồn như vậy lòng cũng không khỏi xót xa...nếu không phải tại mình thì tại sao mối quan hệ ba con của họ lại trở nên tệ như vậy được...mấy chục năm nay bà luôn dằn vặt ray rứt không thôi...có phải bà bước chân vào căn nhà này là sai không...nếu bà ra đi có phải mối quan hệ giữa hai người sẽ trở về lúc đầu không...

" Ba hơi mệt...ba lên lầu nghỉ ngờ đây "



" Để em đưa anh lên "

" Không cần đâu...em ở đây với con đi "

Ông chống gậy chậm rãi bước lên cầu thang từng bước từng bước rất nặng nề...nhưng ông không muốn ai giúp mình hết ông muốn tự mình đứng trên chính đôi chân của mình...đó cũng là điều mà ông đã dạy Lục Tư Thành...

Dưới phòng khách bây giờ chỉ còn hai mẹ con Ngọc Hoa Tô Lạc cùng tiếng thời sự từ tivi phát ra...Ngọc Hoa giảm nhỏ âm lượng để hai mẹ con bà nói chuyện...

" Hôm qua con đi gặp Tư Thành sao " bà biết chắc cô trả lời nhưng vẫn hỏi...bà biết con gái mình rất thích Lục Tư Thành...nếu Lục Tư Thành ở Bắc Kinh thì chắc chắn Tô Lạc sẽ đến tìm...

" Phải...hôm qua con có gặp anh ấy...con rất nhớ anh ấy "

Ngọc Hoa " Chẳng phải mẹ đã nói rồi sao...con và Tư Thành không thể...Tư Thành nó rất hận hai mẹ con ta nó không tha thứ hay đem lòng yêu con được "

Tô Lạc " Mẹ à thì sao chứ...con yêu anh ấy con có làm gì sai đâu "

Ngọc Hoa " Phải con không làm gì sai...nhưng bây giờ Tư Thành nó đã có bạn gái con không thấy sao"

Tô Lạc " Có bạn gái thì sao chứ...cô ta cũng chỉ là đồ chơi qua đường của anh ấy thôi...rồi anh ấy cũng sẽ yêu con thôi...con sẽ giành lại anh ấy bằng mọi giá "

Ngọc Hoa " Mẹ thật hết nói nổi con..."