Có Một Loại Bi Thương

Chương 9: Biến Cố Đẩy Chúng Ta Ngày Càng Xa



Đã nhiều năm trước, tôi có từng đến đây nhưng lãng đi một thời gian sau tôi cũng không còn nghe nói về khu đất này nữa, giờ thì nó lại mọc lên một nông thôn ở đây quá cách biệt với Thành Phố.

- Nếu có người ở, thì chắc chắn còn đường khác bộc vào mà xe hơi có thể đi, không lẽ cậu Thành lại không ghé thăm khu đất của mình, cậu ta là người kiêu ngạo chưa đầy 30 đã được thừa hưởng của cải giàu sụn từ ông già, lại còn là tên nham hiểm...

Ông Minh Khôi vừa nói đến khúc đó vẻ mặt ông đanh lại lo lắng nhìn ông Hoàng:

- Tôi sợ, con bé mà rơi vào tay của tên này chắc chắn là không có điều gì tốt cả.

Nghe ông Minh Phong vừa dứt câu thì ông Hoàng có vẻ hoang mang hai tay ôm đầu răng cắn chặt. Giọng nghiêm trọng nói:

- Trong hôm nay phải đến chỗ đấy, dù con bé có ở đó hay không cũng phải tìm cho bằng được.

Đoàn đứng ngoài sau cửa sổ lớn, cậu nghe thấy hết tất cả cuộc trò chuyện nãy giờ. Lúc này Minh Khôi và Phương Hà đi lại, Phương Hà gọi nhỏ:

- Cậu Đoàn!

Đoàn đảo mắt lên nhìn hai người họ rồi cúi đầu chào:

- Chào cô cậu.

- Chúng ta qua ghế đá ngồi đi.

Minh Khôi lên tiếng nói, không khí xung quanh có chút ủ rủ... Minh khôi tiếp tục hỏi chuyện Đoàn:

- Hôm xảy ra chuyện đến giờ bọn tôi chưa có đến hỏi thăm cậu, cậu trông đã khỏe hơn nhiều rồi.

- À tôi đâu dám trách gì cô cậu ạ, tôi khoẻ hơn nhiều rồi.

- Ừ, cậu phải để sức tý nữa tôi xin cho cậu đi cùng xe của tôi, chúng ta còn cùng nhau phải tìm ra được Cảnh Phi mà.

Đoàn chỉ nở một nụ cười lạnh rồi nói:

- Điều đó tôi biết, rất cảm ơn cậu...

Phương Hà đứng dậy lao đi giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt, cô nói:

- Thôi nào, cứ ngồi đây nói qua nói lại thì cũng vô bổ người lớn bên trong chuẩn bị hết rồi chúng ta cùng lên đường thôi, biết đâu chừng lần này sẽ tìm được Cảnh Phi thì sao.

Cả hai người Đoàn và Minh khôi cũng đứng dậy đập tay vào nhau, vừa đi ra ngoài sân trước, mọi người đã tập chung rất đầy đủ. Ông Hoàng bước ra đã đập ngay hướng nhìn về phía của Đoàn, Đoàn từ từ đi lại phía ông không nói gì, cậu dùng ánh mắt kiên nghị của mình nhìn ông, thoáng chợt ông bất ngờ rồi một giây sao cũng lấy lại sự điềm đạm, ông đưa tay ra xoa nhẹ vào đầu của Đoàn rồi cười nói:

- Lên xe đi, con ngồi với Ta

- Ông chủ!

Ông Hoàng giọng dịu dàng ấm áp nói với Đoàn:

- Ngoài ta ra, con cũng là người muốn biết được sự an toàn của Cảnh Phi nhất. Nào lên xe đi chậm trễ là không được đâu đấy.

Nói xong ông Hoàng đi trước rồi lên xe, Đoàn quay lại nhìn chú Định, ông dùng cái nháy mắt bảo cậu nhanh lên đi. Không nói không rằng Đoàn gật đầu chào ông rồi cũng chạy nhanh ra xe ngồi vào vị trí ghế sau cùng ông chủ của mình. Một đoàn xe khởi động lần lượt chạy nối đuôi theo sau, dòng người tấp nập ngoài đường cũng phải trố mắt nhìn theo, nhiều dòng xe hơi xe con cũng phải tránh sang một bên ưu tiên cho đoàn xe tài phiệt.

Gần 30 phút sao đoàn xe cũng chạy gần tới khu rừng, họ ngừng lại bên đường tạo thành một con lươn dài màu đen. Chiếc xe dẫn đầu của ông Hoàng người cầm láy là anh cảnh sát vẫn đang còn miệt mài xem bản đồ bằng chiếc điện thoại thông minh, gương mặt anh cau có nhìn chăm chú vào chiếc điện thoại rồi quay xuống thưa chuyện với ông Hoàng:

- Có một đường hiển thị không rõ trên bản đồ, nhưng mà chúng ta phải đánh vòng đấy ạ!

Ông Hoàng ngẫm nghĩ một lúc rồi xem lại bản đồ trên tay của anh cảnh sát vừa đưa, để ông có thể hình dung ra được con đường mấy năm về trước ông đã từng đi qua. Đoàn lúc này nhìn ra phía cửa sổ thì thấy một chiếc xe vụt qua, cậu cấp tốc nói với ông Hoàng:



- Mình Đi theo chiếc xe vừa vược mặt đi chú, con có linh cảm là họ biết đường vào.

Nghe Đoàn nói vậy, ông Hoàng cũng quyết liều một lần đi theo sau chiếc xe lạ kia, đoàn xe khởi hành tiếp chặng đường dài. Người ngồi trên xe vừa nãy không ai khác chính là ông Thành, thấy có điểm kì lạ tài xế xe của ông Thành nhìn lên kính chiếu hậu ngoài xe hướng về phía sau anh ta bảo:

- Lúc nãy xe của mình vừa chạy qua một đoàn xe dài gần dốc chỗ đã xảy ra tai nạn mấy tháng trước đấy ạ.

Ông Thành trầm tư lấy ra một chiếc điện thoại gọi cho một số tên lưu là bà Yên, đầu dây bên kia bắt máy thì lại nghe thấy giọng nói đặc trưng khó nghe của ông Thành:

- Bà mau đem con bé đó qua nhà tôi đi, tôi sẽ gọi bảo họ đưa con bé vào chỗ không ai tìm được.

Bà Yên khắc mắc hỏi:

- Chưa được đâu ông, con bé còn quá nhỏ mà ông cần gì gấp thế?

- Bọn người của tên già đó đang ở gần đây mà tôi nghĩ sớm hay muộn họ cũng sẽ đến khu đất của tôi mà tìm, nên mau nhanh đưa con bé qua chỗ tôi. Xong chuyện khi nào họ rời đi tôi sẽ kêu người đưa nó về chỗ bà.

Bà yên có vẻ chừng trừ nhưng vẫn dạ và làm theo, bà lật đật chạy về phía căn phòng nơi Cảnh Phi đang ở, không cần rõ cửa bà đã xông vào, Cảnh Phi lúc này còn đang trông cơn mê ngủ thì bị kéo dậy bất ngờ, giọng cô ngơ ngác hỏi mớ:

- Bà ơi...con còn đang ngủ mà, bà làm gì vậy?

Bà Yên cười cười nói:

- À ta kêu con dậy để dẫn con qua chỗ này chơi ấy mà có nhiều đồ ăn ngon lắm, nơi đó lại đẹp và sang trọng nữa.

Cô lại ngơ ngác hỏi ngu:

- Chỗ như thế này cũng có một nơi như vậy sao? nhưng có đồ ăn ngon thiệt hả bà!

Hai mắt sáng rực tôi leo xuống giường nhanh chóng thay đồ vui vẻ nói với bà yên:

- Bà ơi chờ con chút xíu nha, để con thay đồ đã.

Bà Yên chỉ biết cười khổ trong lòng có chút cắn rứt nhưng vì con gái bà, bà không thể để họ tìm ra con bé. Trong lòng bà thầm nghĩ như thế, chờ khi cô thay đồ xong bà Yên dẫn cô ra ngoài, bên ngoài là chiếc xe của nhà ông Thành đã gọi chờ sẵn, Cảnh Phi và bà Yên cùng lên xe.

Cô nôn nóng bụng thì cũng bảo thèm nhiều thứ lắm rồi mong chỗ đó sẽ có món cô thích, miệng cứ cười tươi nhưng quay sang nhìn sắc mặt của bà Yên cô để ý bà đang suy ngẫm gì đó trông rất buồn, thấy vậy cô nắm lấy tay bà nói trong sự vui vẻ và phấn khởi:

- Này bà cũng đang nghĩ là sẽ được ăn gì đúng không, sao trông bà không được vui vậy?

- Đâu có. Chắc do nãy ta lỡ ăn trước rồi nên giờ thấy không đói, nghĩ tới đó không biết ăn được nhiều không.

- À sao bà không gọi thêm mấy đứa cháu trong nhà đi cùng mà chỉ đưa có mình con theo thôi vậy?

Bà Yên nhìn cô xoa nhẹ tóc cô rồi bảo:

- Tụi nó được ăn trước rồi, giờ tới con đấy!

Tôi chu môi nói lí nhí:

- Vậy sao lúc nãy bà không kêu con dậy đi chung luôn.

- Thấy con ngủ ngon quá mà, thôi không hỏi ta nữa lo giữ hơi tí ăn cho nhiều vào nhé.

- Dạ.

Đi xa được một đoạn dài, lúc này xe của Ông Thành cũng quẹo vào đường thôn và dừng lại ở bãi đất trống, theo sau là ba chiếc xe hơi cùng chạy vào, những chiếc còn lại thì đứng bên ngoài đường làng. Ông Thành bước xuống xe quay đầu nhìn thẳng về phía ông Hoàng rồi dáo dác xung quanh trong ngôi làng của mình, ông ta để ý thấy xa xa chiếc xe bọn tay sai đã đến được biệt thự… thầm thở nhẹ một hơi, ông đi lại chào đón vui vẻ với ông Hoàng và mọi người:

- Vinh hạnh thế này, sao hôm nay Ông Cảnh Hoàng, ông Minh Phong và cả ông Phương Thắng nữa đều có mặt đông đủ ở khu đất nông thôn lạc hậu này thế?



Ông Hoàng vừa nói vừa đi lại gần Ông Thành:

- Xin lỗi đã làm phiền cậu Thành đây, tôi cũng xin nói luôn là chúng tôi đến đây để tìm kiếm đứa con gái của tôi vì thời gian trước khu vực dốc đồi trên kia có xảy ra tai nạn, con gái tôi là nạn nhân trong vụ bắt cóc và ba tên trong số chúng đã gặp tai nạn và có chở theo con gái tôi. Nhưng việc kì lạ là chỉ tìm thấy ba cái xác của bọn chúng còn về con bé thì không tìm thấy được tung tích gì.

Ông Thành giả vờ ngây ngốc bảo:

- À vụ đó tôi có biết… khá là rầm rộ thời gian đó mà, nhưng ông bảo đến đây là tìm con gái ông, tôi thắc mắc con gái ông làm gì lạc vào được nghe bọn họ nói gì là tìm thấy một bé gái cả. Ông có chắc là con gái ông ở đây không, coi chừng nó đã bị hổ ăn thịt trong rừng rồi cũng nên.

Ánh mắt sắc bén của ông Hoàng nhìn hắn, dù trong lòng có chút không vui về câu nói vừa rồi nhưng ông Phương Thắng đã trả lời thay cho ông:

- Mồm miệng của cậu cũng ác độc thiệt đấy, ở đây chúng tôi có cảnh sát cũng có giấy được cấp xuống có quyền kiểm tra bất kỳ điểm nghi nào mong cậu Thành đây cho chúng tôi làm phiền trong hôm nay.

- Nói đến cảnh sát thì tôi không dám đụng tới đâu, mọi người cứ tự nhiên đi nhưng tôi dám chắc các người sẽ không tìm thấy thứ gì ở nông thôn của tôi đâu.

- Có chắc hay là không thì phải để cánh sát chúng tôi tìm kiếm đã.

Cả ba ông lớn đều đưa ánh nhìn nghi hoặc nhìn thẳng về phía ông Thành, ông Thành chỉ đáp lại một nụ cười nham hiểm rồi quay người vào xe ngồi trong lúc chờ đợi. Mọi người chia làm nhiều khu tìm kiếm, nông thôn này cũng chỉ có trên dưới 12 căn nhà và đằng xa xa kia là một ngôi biệt thự của nhà ông thành. Đoàn, Khôi và Hà tạo thành nhóm đi dáo dác xung quanh khu này cũng không nhiều người lắm hầu như mọi người đều khá bất ngờ vì từ lâu rồi họ cũng không được nhìn thấy dân thành phố đông như vậy. Mọi người cứ trố mắt nhìn bọn tôi trong như chúng tôi là người ngoài hành tinh, họ được cảnh sát mời ra khỏi nhà để tiến hành tìm kiếm trong từ hộ nhỏ và còn nghe được tiếng xì xào to nhỏ gì đó với nhau của bọn họ, lúc đi ngang qua, Hà nó có nghe thấy gì đó nên khựng lại nhìn bọn họ xong lại chạy lên nói nhỏ với Đoàn và Khôi:

- Hai người có thấy bọn người ở đây kì kì lắm không?

Minh khôi ngó nghiêng nhìn về phía dân trong thôn rồi bảo:

- Cậu để ý chậm thế! Nãy giờ tôi và Đoàn đã nói với nhau điều này rồi.

Hà ngớ ngơ nhìn hai ông rồi tặc lưỡi:

- Đi làm nhóm mà Hai người cứ tách tôi ra là sao, có gì thì phải nói nhau nghe chứ!

Thấy Phương Hà nói lớn, ông Khôi càm ràm:

- Nhỏ tiếng dùm con, vì tính bà cứ la la giống như Cảnh Phi nên tôi mới không muốn nói đó.

Đoàn cũng lên tiếng nói:

- Mọi người đã tìm ở đây rồi, chúng ta lén đi theo sao mấy anh cảnh sát tới nhà của ông kia đi.

- Ừ nhà ông đó là đáng nghi nhất đấy.

Phương Hà xì xào nhỏ xíu:

Ba đứa cùng thống nhất đi theo sau mấy anh cảnh sát tới nhà ông Thành kiểm tra. Ông Minh Phong nhìn thấy bọn của Đoàn lén lút đi theo sau cảnh sát thì bực giọng cằn nhằn:

- Haizzz cái bọn nhóc này, không ở yên một chỗ mà còn đi đâu vậy không biết.

Ông Minh Phong tính chạy theo can ngăn thì ông Hoàng cất giọng nhàn nhạt nói:

- Ông cứ để bọn nhỏ đi tìm, chúng nó là bạn nên linh cảm có khi còn tốt hơn cả tôi, hồi nãy là nhờ thằng Đoàn nó bảo chạy theo xe của tên kia thì làm gì mà tôi nhớ đường đi được tới đây.

Nghe ông Hoàng nói vậy ông Minh Phong cũng ậm ừ rồi thôi cho tụi nhỏ muốn tìm kiếm sao thì tìm dù gì cũng có mấy anh cảnh sát theo trước. Được một lúc sau tình hình vẫn không có gì khả quan hơn, ánh mắt ông Hoàng từ nghi ngờ đến có chút thất vọng, ông lặng lẽ ngồi dưới gốc rễ cây nhìn vào xe ông Thành không thể thấy điều gì kì lạ. Ông Thành lúc này còn cố tình kéo cửa kính xuống để Ông Hoàng nhìn thấy vẻ bình thản của ông ta và nhiều khi còn mắt đối mắt với ông Hoàng, trong lòng ông thầm cầu mong:

"Trước kia tôi và cậu chưa từng đụng độ, chỉ mong nếu thật sự cậu có giữ con bé… xin hãy tha cho nó"

Còn về phía ông Thành ông ta cũng đối đáp lại trong suy nghĩ:

"Muốn tìm được con gái ông sao, còn phải xem các người tài giỏi như thế nào đã".