Có Một Loại Bi Thương

Chương 5: Bắt Cóc



Vừa dứt câu tôi đã giật ngay cuốn vở đang chép giở của Đoàn, tôi vừa xem vừa gật gù cái đầu rồi nói giọng hài lòng:

- Được đó chứ! Cái đầu của cậu coi bộ học rất vô nhỉ.

- Vậy hả cô chủ! Điều nhờ cô chủ cả mà.

Cả hai chúng tôi đã dần tiến thêm một bước từ người lạ đến bạn bè, suốt buổi học tên Đoàn chỉ toàn chọc cho tôi cười thôi, làm tôi quên đi mất chuyện hồi trưa giận dỗi ba. Quen biết thêm một người bạn tuy hoàn cảnh khác nhau tuy phải chịu những trận la mắng thất thường của tôi, nhưng lần nào như thế cậu ấy cũng chỉ cười, còn hay thường xuyên pha nước ép táo cho tôi uống mỗi khi tôi giận dỗi... Tôi chẳng biết rằng mãi đến khi tôi lớn, người trước mặt bỗng hóa xa lạ đến không ngờ!

Từ vụ của con Thoa đến giờ nghe bảo gia đình cho nó chuyển truyền khác học. Cũng được hơn hai tuần rồi, bạn bè trong lớp hỏi than tôi vụ đó nhiều lắm, một phần tò mò một phần là không biết sự thật, rồi nhiều khi tôi còn nghe người khác bêu xấu nhưng kỳ lạ ở chỗ hôm trước vừa mới bêu xấu tôi, hôm sau lại tự giác đến lớp tôi xin lỗi còn mua thêm một chai nước ép hương vị táo nữa... uống nước ép táo cả tuần rồi tôi cũng ngán lắm đây. Đang loay hoay dẹp bút vở vào balo để nhanh chóng đi về, thì tôi phát hiện bên dưới hộc bàn có một mảnh giấy nhỏ được gấp cẩn thận, hơi tò mò, lúc đầu tôi còn ngỡ là thư tình nhưng đến khi mở ra xem thì trên đó có ghi là: " Ra cổng sau đi, tôi chờ nè." Nét chữ này không phải của con Hà nhưng cách viết thì giống giống nó, tôi nghĩ thầm: "Thôi thì đi thử xem coi sao dù gì cổng sau cũng không được mở, nên có chuyện gì thì cứ chạy ra đằng trước là được mà, anh tài đợi thêm chút nữa cũng chẳng sao." Nghĩ thế tôi lật đật dẹp nhanh rồi đi một mình ra cổng sau còn chạy ngang qua luôn cả Đoàn, cậu ta thấy tôi tự nhiên xuất hiện ở sau trường cũng thắc mắc nên gọi lớn mà tôi lúc này đã chạy khá xa nên chẳng nghe thấy rõ.

Cảm nhận được có chuyện gì đó không bình thường Đoàn nhanh chân chạy theo sau Cảnh Phi, vừa tới cổng sau thì tá hoả với cảnh tượng trước mặt mình. Cảnh Phi đang giằng co với hai tên mặc đồ đen đội mũ che kín mặt, chúng hành động ngay trước mặt cậu và xung quanh cũng không phải là không có người, nhưng bọn họ lại xem như là không khí dám ngang nhiên giở trò bắt cóc giữa chốn đông người. Đoàn dùng hết sức bình sinh nhanh chân chạy tới nắm kéo một tên trong số chúng lại rồi dùng răng cắn mạnh vào tay tên đó, còn về Cảnh Phi, cô đã vô thức trong thuốc mê. Trong đầu cô lúc này chỉ mê mang nghe loáng thoáng tiếng ai đó gọi " Cô chủ, Cảnh phi" nhưng cô không sao mở mắt được. bọn chúng hành động quá nhanh quá nguy hiểm, kéo theo cả Đoàn cùng lên xe, người dân xung quanh lại quá nhát nên chẳng ai dám can thiệp vào vụ này vì bọn chúng có vũ khí, đến khi chiếc xe hơi đen chạy đi thì họ mới nhanh chóng gọi điện cấp báo.

Đôi mắt đã nhắm nghiền lại đến khi thuốc hết hiệu lực, tôi mới có thể từ từ mở ra nhìn ngó xung quanh cảm thấy lạ lẫm. Cơ thể của một đứa trẻ còn yếu ớt nhưng tôi có thể cảm nhận được, đây không phải nhà mình, tôi đang nằm dưới mặt đất dơ bẩn và đối diện tôi là một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc, thân thể cậu ấy bầm tím mặt mày nhớt nhát cũng đang nhìn vào tôi. Ánh mắt yếu ớt của cả hai nhìn nhau, nhưng điều khiến tôi an lòng là ít nhiều tôi vẫn không bị nhốt một mình, giọng tôi mệt mỏi hỏi:

- Đoàn à!

Tên Đoàn nghe tôi gọi liền gấp rút ngồi dậy, khẽ nói:



- Cô chủ, là tôi đây, cô thấy thế nào rồi ạ có bị đau ở đâu không?

Tôi nhìn khắp người cậu ấy, nhờ một chút ánh sáng lắp lỏi vào bên trong căn phòng, tôi thấy được những vết thương rõ hơn lúc nảy, vội ngồi dậy, cất giọng lo lắng nói:

- Tôi không đau chỉ hơi mệt thôi, nhưng nhìn cậu kìa, sao người bầm tím hết vậy, bị ai đánh à?

Cậu ấy không trả lời chỉ nhìn tôi, ánh mắt này của cậu trong đượm buồn làm sao, không hỏi thêm gì nữa, tôi cũng có thể đoán được chuyện gì đã xảy ra với Đoàn. Nhìn dáo dác xung quanh thêm lần nữa, rồi ánh mắt vẫn đặt lên người của cậu. Chắc vì muốn cứu tôi nên mới lao theo rồi bị bọn nó đánh cho một trận bầm dập như thế này, bụng tôi đã bắt đầu đánh trống giờ phút này rồi mà nó còn có thể báo hiệu cho tôi biết là nó đang đói, Đoàn nghe tiếng trống ầm ầm trong bụng tôi thì khẽ cười mỉm nhìn tôi và nói:

- Giờ này chắc là cũng tầm 14h chiều rồi, tôi nghĩ ông chủ cũng đã biết chuyện chúng ta bị bắt cóc như thế này.

Đoàn vừa dứt câu thì tôi có nghe được tiếng thở dài từ cậu ấy, đủ làm tôi hiểu được tình hình lúc này của cả hai:

- Căn phòng này tối tăm ẩm mốc sẽ có rất nhiều gián chuột cô chủ có sợ không?

Tôi ủ rủ trả lời:

- Giờ tôi chỉ sợ chết thôi!