Có Một Loại Bi Thương

Chương 11: Ác Mộng Đêm Sinh Nhật P2



Tối Hôm đúng nay, bà Yên thay cho tôi một chiếc váy màu xanh rất đẹp, sau đó bà nhìn tôi dịu dàng bảo:

- Trông con xinh lắm.

- Bà ơi, chiếc váy này đẹp quá!

Tôi háo hức cười nói vừa xoay một vòng nhìn vào chiếc gương nhỏ trước mặt, tự khen mình:

- Xinh quá.

Bà Yên cười cười rồi lấy ra một thỏi son đưa cho tôi, rồi bà nói tiếp:

- Con tập son lên đi, gương mặt con đã đủ nét rồi chỉ cần thoa một chút son thì sẽ thêm xinh đấy.

Tôi đưa tay ra nhận lấy thỏi son từ bà, hai mắt tròn xoe sáng rạng, tôi cất giọng háo hức đáp lại bà:

- Con không biết son thế nào, bà son cho con nhé!

Thấy tôi đưa lại cây son, bà vừa cười vừa nói nhưng ánh mắt trông sâu thẳm lại chẳng có chút gì vui vẻ. Dù vậy bà vẫn son giúp tôi. Xong xuôi mọi việc bà nắm tay tôi và bảo:

- Hôm nay có một người rất muốn gặp con đấy, xe của người đó cũng đang đậu ở ngoài kia.

Tôi thắc mắc nhìn bà hỏi nhỏ:

- Ai vậy bà?

Bà yên nắm bàn tay tôi vuốt nhẹ, giọng bà có chút ảm đạm:

- Là một người rất có địa vị, hôm nay là sinh nhật của con mà.

Tôi suy nghĩ điều gì đó rồi nắm chặt tay bà Yên vui mừng không ngớt nói lớn:

- Có phải đây là món quà của bà không? Người đó sẽ đưa con ra khỏi đây đúng không bà yên. Có địa vị là giàu rồi mà người giàu thì chắc chắn là họ biết ba con, con cảm ơn bà nhiều lắm!

Ba yên hơi kinh ngạc khi tôi suy nghĩ lại đơn giản như vậy, thấy tình hình có vẻ tốt đẹp bà cũng hùa theo bảo với tôi như thế:

- À đúng rồi đấy, nào xem lại bản thân một chút rồi cùng ra xe với họ đi, đừng để người ta chờ lâu.



Tôi ôm bà yên chào tạm biệt bà rồi cũng từng bước bước ra ngoài, trước mắt tôi là một chiếc xe sang trọng đang đậu gần đây. Tôi vừa đi lại thì người tài xế trên xe cũng bắt đầu bước xuống mở một cánh cửa bên trái cho tôi, lúc mở cửa ra, tôi đã thấy có một người cũng đang ngồi ở ghế sau. Khi đã vào yên vị trí của mình, người đàn ông khi nãy lúc đầu còn chăm chú vào cái điện thoại trên tay, khi thấy tôi đã vào ông ta lập tức bỏ điện thoại xuống xoay mặt qua nhìn tôi, tôi cũng tò mò nên nghiêng đầu qua nhìn ông ta. Thấy vẻ mặt ông thoáng bất động vài giây khi nhìn trực diện tôi, tôi liền mở miệng chào:

- Chào Chú!

Ông ta bật cười rồi bảo:

- Tại sao lại xưng bằng chú, trông tôi già lắm à!

Tôi ngại ngùng quơ tay lắc đầu bảo:

- Không, trông vẫn còn phong độ lắm ạ, mà cho tôi hỏi việc này?

- Hỏi gì?

- Chúng ta sẽ về nhà luôn chứ, bà yên đã nói tôi biết là ông sẽ đưa tôi về cho ba tôi... Ông biết ba tôi không? Ông ấy tên Cảnh Hoàng!

Nghe tôi nói đến đây, ông ta không có chút phản ứng gì mà chỉ nhìn tôi chầm chầm, tôi thấy kỳ lạ nhưng không hỏi thêm nữa. Thấy tôi im lặng ông ấy mới cất giọng nhàn nhạt nói:

- Ông Cảnh Hoàng thì tôi có biết đấy… chúng ta đi ăn rồi tôi sẽ đưa cô về, chịu không cô bé.

Tôi gật đầu trong lòng mừng thầm là bản thân sắp được về nhà rồi. Ông ấy chở tôi đến căn biệt thự mà lúc trước tôi đã từng ghé, cũng thoáng ngạc nhiên nhưng tôi cũng không hỏi nhiều. Ông ấy dẫn tôi vào một căn phòng, trước mặt là một bàn ăn thịnh soạn, bụng tôi lúc này cũng kêu sộc soạt. Ngồi vào bàn ăn, tôi đưa mắt nhìn chung món nào cũng rất hấp dẫn nhưng sao trong lòng tôi lúc này lại có cảm giác hơi bất an. Ông ta hình như là biết tôi sợ đồ ăn có độc, nên mới gấp từng món bỏ vào miệng ăn trông ngon lành, tôi cũng bắt đầu an tâm hơn về đồ ăn nên cũng ăn vài miếng thịt bò, vừa nhai tôi vừa hỏi ông ấy:

- Tên ông là gì?

- Tôi tên Thành.

Tôi tò mò đưa mắt nhìn kỹ ông ta rồi nói:

- Ông Thành này, ông quen với ba tôi như thế nào vậy?

Lúc này ông Thành mới khựng tay đang ăn rồi nhìn lên tôi và nói:

- Chỉ biết trên thương trường làm ăn.

Ông nhìn sang ly nước cam bên chỗ tôi vẫn còn y nguyên chưa đựng tới thì liền bảo:

- Cô uống một chút nước đi!

Tôi nghiêng đầu nhìn ly cam ngon nghẻ bên cạnh rồi nói giọng hững hờ:



- Tôi thích nước ép táo và không thích vị cam, tôi uống nước lọc được rồi!

Nói xong cô cầm ly nước lọc được đặt bên tay phải lên và uống một ngậm rồi lại đặt về chỗ cũ, lại gấp thêm một miếng thịt vừa nhai vừa nói:

- Nhìn ông trông quen lắm, nhưng tôi không nhớ là có gặp ông.

- Sao cô bé có thể gặp tôi được.

Tôi nhai miếng thịt bò trong họng rất lâu như đang suy nghĩ linh tinh điều gì đó, rồi tôi lại dáo dác con mắt nhìn quanh căn phòng lúc này. Khi nãy tôi đi vào là từ của bên phải nhưng đối diện cửa bên phải lại có một cánh cửa khác, tôi nhìn về phía cánh cửa đó và hỏi ông ta:

- Bên đó là phòng vệ sinh?

Ông Thành chỉ cười cười không nói gì đến câu mà tôi đã hỏi ông ấy. Rồi tôi bất chợt cảm thấy cơ thể có chút kỳ lạ, tất cả các tứ chi dần như bị bất động cứng đờ không cử động được. Biết là có chuyện gì đó mờ ám ở đây, lần này tôi nói giọng có phần hơi lớn tiếng:

- Tôi đã ăn xong rồi, giờ có thể đưa tôi về nhà được chứ?

Ông Thành trong miệng còn đang nhăm nhi miếng thịt bò, ông cầm ly rượu vang lên uống một ngậm rồi bình thản trả lời:

- Về đâu? Cô bé nghĩ là tôi sẽ chở cô về à!

Nghe đến đây tôi bắt đầu hoảng nhưng vẫn cố gắng bình tĩnh nói:

- Bà Yên đã nói là ông sẽ đưa tôi về nhà mà.

Lúc này ông Thành đứng dậy, từ từ bước đi chậm rãi về phía tôi:

- Bà Yên nói vậy hay là cô tự nghĩ vậy ?

Tôi suy nghĩ về chuyện lúc còn ở nhà bà yên cũng có thái độ rất kì lạ, nhưng tôi lại tự bỏ ngay suy nghĩ xấu cho bà ấy:

- Bà Yên là người tốt và tôi tin vào lời bà ấy nói!

- Thế sao? Nhưng nếu không phải như cô nghĩ thì sao?

Ông ấy từ từ đi lại gần tôi, cơ thể tôi thật sự lúc này không thể làm gì được ngoài việc ngồi yên một chỗ. Ông ta choàng tay qua người tôi, rồi cất giọng thều thào bảo vào tai tôi:

- Cô bé quá tin người rồi, cũng không thể trách được chỉ mới có 16 tuổi thôi mà. những món trên bàn này không thể ngon bằng thịt non trước mặt tôi đây!