Có Lòng Mãnh Hổ Cùng Tường Vi

Chương 14: Chị em gái



Đường Huy nhìn về phía hai người, thấy Mặc Sênh trợn tròn hai mắt, trông có chút ngây ngốc, trực tiếp đi tới xoa xoa đầu Mặc Sênh, nói: "Tôi cũng thích kiểu con gái như cậu, đối với chị em rất nghĩa khí."

Mặc Sênh lập tức hồi phục tinh thần lại, rụt tay mình lại, đẩy Đường Huy một cái: "Bà cần cậu thích sao?"

"Dạ, không cần, cậu phải đi an ủi tiểu muội của cậu một chút chứ? Đang khóc đấy, cậu còn ở đây trêu đùa niên đệ."

"A." Mặc Sênh tỉnh hồn lại, dò hỏi Úc Lê Xuyên: "Cậu phải đi lấy đồ chứ? Cậu đi trước đi, tôi xử lý một chút chuyện bên này."

Vừa nói vừa chỉ Kì Ninh.

Úc Lê Xuyên cũng hiểu, gật đầu một cái nói: "Ừ, chị làm việc của mình đi, tôi đi trước."

"ừ ừ." Mặc Sênh có chút không được tự nhiên đưa mắt nhìn Úc Lê Xuyên rời đi, tiếp đi an ủi Kì Ninh.

Đường Huy chính là nhìn Úc Lê Xuyên, ánh mắt cũng không thân thiện.

Một cô gái cao m8 như Kì Ninh lúc này đang khóc nũng nịu như một cô bé, hiếm thấy dáng vẻ thiếu nữ này.

Cô khóc nức nở nói với Mặc Sênh nói: "Sênh Sênh, thật xin lỗi... Tớ lại để cho cậu thất vọng rồi."

"Cậu a... Lão cùng hắn hao tổn cái gì à? Không trả tiền nữa liền treo hắn lên? Xé công khai? Sợ hắn chắc?"

"Đây là mối tình đầu của tớ mà..."

"Nói đến cái này tớ lại tức."

Mặc Sênh liền liếc Đường Huy một cái.

Đường Huy vô tội, ủy khuất lắp bắp nói: "Chuyện không liên quan đến tôi nha, tôi đã nói rồi khoa thể dục rất nhiều tra nam, cậu hay là thế nào cũng phải tạo một quan hệ hữu nghị, tôi..."

Mặc Sênh đưa tay đem đồ trong tay Đường Huy cầm tới, nói với cậu: "Bây giờ tôi thấy cậu cũng tức giận, cái này gọi là giận cá chém thớt, tôi không nói phải trái, đột nhiên không muốn mời cậu ăn cơm, bái bai."

Đường Huy không đưa cho cô, hếch cằm về phía cô nói: "Tôi đưa qua cho cậu, ngoan, đừng náo."

Mặc Sênh lại trợn mắt nhìn Đường Huy một cái, sau đó mấy người cùng nhau quay về kí tức xá nữ.



Sau khi trở về, Kì Ninh ngồi trên ghế ở phòng ngủ, ngẩng đầu nhìn Mặc Sênh. Bởi vì cắn rứt lương tâm nên cúi đầu cố gắng đảo mắt, trên trán hiện ra vài nếp nhăn.

Mặc Sênh khó chịu nhìn Kì Ninh, tiến hành phê bình giáo dục cô bốn mươi phút, lúc này mới bỏ qua cho Kì Ninh

"Nhìn quần áo tớ mới mua một chút, tớ định mặc lúc đến buổi trình diễn. Cậu phải đi cùng tớ, coi như lấy công chuộc tội. " Mặc Sênh dạy dỗ kì Ninh xong, hết giận lấy quần áo mình mới mua ra.

Mặc Sênh vừa đem chiếc váy mới giơ lên Kì Ninh liên kinh hô một tiếng: "Tớ đi, cậu đây là không đếm xỉa đến."

Chờ Mặc Sênh thay, Kì Ninh lau nước mắt, toàn bộ thương tâm khổ sở trước đó đều quên, không keo kiệt chút nào lời khen ngợi của mình: "Chị em ta đây là phải ra ngoài! Cậu thật may không đi lăn lộn trong vòng giải trí, cậu đây nếu là đi nhưng thứ tiểu hoa đán kia có đường sống sao? Không có! Chị em ta độc chiếm!"

Mặc Sênh được khen lâng lâng, còn xoay tròn một vòng.

Kì Ninh cầm điện thoại di động hướng về phía Mặc Sênh chụp hình, chụp xong đưa cho Mặc Sênh nhìn: "A a a! Chị xem ảnh đi! Chị làm sao đẹp như vậy!"

Mặc Sênh rốt cuộc bị chọc cười, cầm điện thoại di động nhìn kỹ: " Trông rất cường tráng phải không?"

"Không, không, ánh mắt toàn ở đôi chân dài của cậu! Đẹp! Để Đình Đình trang điểm cho cậu một chút, cậu cười với niên đệ một cái trực tiếp đem cậu ta tóm lại."

Mặc Sênh đột nhiên hưng phấn, đỡ cánh Kì Ninh hỏi: "Cậu còn nhớ niên đệ nói thích kiểu con gái như tớ không?"

"Nghe được! Nếu không phải trường hợp này không đúng, đây là thật sự bày tỏ, bốn bỏ vào năm cậu trực tiếp có thể chờ cậu ấy đủ tuổi lĩnh chứng."

"Ai, cậu ấy mới 19 tuổi."

"Không sao, yêu đương trước, cậu ấy đáng giá chờ đợi."

Mặc Sênh ngồi xuống ghế, buồn rầu nói: "Ai, tớ đang nghĩ tớ có phải thích cậu ấy hay không. Thật ra thì, tớ cùng cậu ấy cũng không thân, không tính là bạn, mới quen được mấy ngày, yêu qua loa như vậy có phải không tốt lắm không?"

"Không, với găng mặt đó của cậu ấy, thật sự nhìn mấy lần là có thể rơi vào bể tình."

Mặc Sênh lại bắt đầu rầu rĩ, thật sự là cô đến bây giờ cũng không biết dáng dấp Úc Lê Xuyên ra sao, cho nên cũng không có cảm giác rơi vào bể tình.

Cô bây giờ biết rằng chẳng qua là cảm thấy Úc Lê Xuyên là người rất tốt, ấn tượng của cô đối với cậu không tệ.

Nhưng mà nói yêu, cô còn phải suy nghĩ lại một chút, ở chung một thời gian rồi nói.

Đừng xem cô là một người mạnh mẽ nhưng là cũng có một loại chấp niệm, dù sao cũng là mình bị trễ mối tình đầu, làm sao cũng phải cân nhắc thật tốt, nếu gặp phải tra nam làm thế nào?

Ngộ nhỡ Úc Lê Xuyên là kiểu máy điều hòa không khí ở giữa mang lại hơi ấm cho mọi nhà thì sao?

Chỉ thấy một lần Úc Lê Xuyên cự tuyệt một cô gái, cũng không chứng minh cậu không mê gái, nói không chừng vị này hôm nay không phải là khẩu vị của Úc Lê Xuyên.

Lúc này Bạch Tiểu Đình đi vào phòng, trong tay cầm bình nước nóng.

Cô ban đêm hay đói liền mua một hộp mì gói, nửa đêm ở trong phòng úp mì ăn, cho nên mỗi ngày cô đều phải đi lấy nước nóng.

Đi tới liền thấy Mặc Sênh, lại cắm đầu đi ra ngoài: "Xin lỗi, đi nhầm."

Mặc Sênh vừa muốn đuổi theo, liền thấy Bạch Tiểu Đình đem bình nước nóng đặt ở cửa, quay đầu ném một ánh mắt quyến rũ nhìn Mặc Sênh: "Người đẹp, có thể cho Wechat không? Tôi chắc chắn vừa rồi là cảm giác động tâm."

Mặc Sênh lúc này mới phản ứng được, bị Bạch Tiểu Đình chọc cho cười to lên, mặc quần áo thục nữ nhất cười ra tiếng phóng khoáng nhất.

Cười không bao lâu liền bắt đầu thét chói tai: "Trời ạ, váy tơ sắp không chống đỡ nổi, tớ mua số nhỏ."



Bạch Tiểu Đình mau chóng tới giúp Mặc Sênh kéo khóa váy ra, vừa giúp cô cởi vừa bắt đầu nghiên cứu nên trang điểm cho cô thế nào.

*

Mặc Sênh cùng Kì Ninh chuẩn bị đi nghe buổi trình diễn ngày đó, mới chú ý tới sáng hôm nay có giờ học vận động giải phẫu tế bào, giờ học này là của phó giáo sư Chu.

Phó giáo sư Chu chính là một trong những ác mộng của khoa thể dục, thậm chí có thể xếp trước ba.

Nếu không phải Mặc Sênh và Kì Ninh thật không có lựa chọn nào khác các cô thật không muốn học tiết này.

Mặc Sênh cùng Kì Ninh hai người nhìn nhau một cái, Mặc Sênh do dự: "Nếu không....Chúng ta không đi?"

Kì Ninh lắc đầu: "Đi, phải đi, lần trước gián tiếp bài tỏ lại bị tớ quấy nhiễu, lần này thế nào cũng phải đi cổ vũ. Sau đó tớ tạo cơ hội cho các cậu, để các cậu ở một chỗ đem lần trước bày tỏ tiếp."

"Được." Mặc Sênh cắn răng nghiến lợi đáp ứng.

Bạch Tiểu Đình đem đồ tranh điểm của mình bày xong, lúc giúp Mặc Sênh trang điểm còn dặn dò: "Sênh Sênh, nếu như niên đệ thổ lộ nhất định phải dè dặt, kiềm chế lại, không thể để hoàn cảnh đụng ngã, cậu chờ một chút."

"Thật ra thì tớ có chút do dự..." Mặc Sênh nhỏ giọng lầm bầm.

"Ừ, có thể suy tính trước một chút, để cho cậu ấy từ từ theo đuổi cậu."

"Không phải, tớ cảm thấy niên đệ nói không chừng chẳng qua là khách khí một câu? Cậu ấy không chừng là loại tính cách này? Cậu ấy có lí do gì đê thích tớ ư? Có rất nhiều cô gái tốt lại dịu dàng hơn tớ, không đến phiên tớ đâu."

Kì Ninh lập tức mất hứng phản bác: "Cậu ấy vừa ý cậu là bởi vì cấu ấy mắt nhìn tốt."

Mặc Sênh khoát tay một cái: "Tớ biết, các cậu nhìn tớ thấy thế nào tốt như vậy, nhưng là.... Chúng ta lí trí chút, người ta là giáo thảo, cầm chuyên gia quốc tế, tài hoa xuất chúng."

Kì Ninh lần nữa nhấn mạnh: "Đúng, cậu ấy ưu tú, cho nên cậu ấy xứng với cậu. Nếu là cậu ấy không ưu tú, chúng tớ cũng sẽ không để cậu cân nhắc."

Bạch Tiểu Đình đi theo gật đầu: "Đúng vậy."

Mặc Sênh trải qua cả đêm lắng đọng đã tỉnh táo lại. Đột nhiên cảm thấy các cô có thể nghĩ quá tốt, thẩm chí có điểm tự mình đa tình.

Bất quá người ta mời, còn là người ta từng giúp cô, buổi trình diễn cô vẫn là phải đi xem. Đến mức cùng niên đệ, cũng chỉ có thể nói là thuận theo tự nhiên.

Cô không cảm thấy Úc Lê Xuyên có thể vừa ý minh cũng không thích Úc Lê Xuyên.

Cho nên chuyện này không gấp.

Mặc Sênh cùng Kì Ninh trước tiên đến phòng học điểm danh, lúc vào phòng Mặc Sênh cảm thấy không được tự nhiên, luôn cảm thấy mặc quần áo này không phải phong cách của mình trước kia, còn trang điểm ngược lại so với mặt mộc ngày thường còn khiến người khác cảm thấy kì quái.

Bọn họ đã đến năm thứ ba đại học, còn là giữa học kì, lúc này đều là đầu bù mặt dơ đến lớp học, cô như vậy thật đúng là chói mắt.

Nhưng mà cô không được tự nhiên là dư thừa, có người nhìn Mặc Sênh một cái khen mấy câu cũng không nói thêm gì.

Mặc Sênh với Kì Ninh muốn trốn học cũng rất khó.

Bọn họ bây giờ điểm danh vô cùng biến thái, dùng điện thoại quét mã, cái mã đó 5 giây đổi một lần muốn chụp hình cho bạn cùng phòng cũng không kịp.

Hơn nữa, điểm danh sau giờ học, phạm vi tín hiệu điện thoại đều phải ở bên trong phòng học, đến tan lớp quét mã rời đi.

Trước giờ học Chu giáo sư sẽ còn đếm đầu người, nhìn xem có đồng nhất với số người quét mã hay không, điểm danh đến lúc này mới coi là kết thúc.



Hai người bọn họ chỉ có thể đưa điện thoại di động cho Bạch Tiểu Đình, để cho cô hỗ trợ cầm.

Không có điện thoại dự bị, đều không coi là sinh viên thành thục đại học Cao Đông.

Hai người vóc dáng còn cao lớn, nếu không có nền tảng thể dục lúc ngồi xổm rời được khỏi phòng học thật vô cùng hết sức.

Hai người cầm vé chạy tới nhà hát lớn, sau khi đến địa điểm phát hiện người xem còn rất nhiều.

Mặc Sênh cùng Kì Ninh tìm được chỗ ngồi, phát hiện vị trí chỗ ngồi còn thật không tệ, bất quá gần sát một bên.

Đến khi trình diễn sắp bắt đầu, cô cảm thấy vị trí này một chút cũng không gần sát, bởi vì Úc Lê Xuyên đứng ở bên trên sân khấu nơi này, ngồi ở chỗ này nhìn Úc Lê Xuyên rất vừa vặn.

Mặc Sênh nhìn thân thể đang sáng lên trong lễ phục, lại cũng khẩn trương theo, phải biết cô bình thường lúc tranh giải cũng sẽ không khẩn trương như thế này.

Lúc này liền nghe được người xem hàng sau nói: "Người nam sinh kia thật là đẹp trai."

"Cậu ta chính là Úc Lê Xuyên, mới vừa nhận được giải thưởng đó."

"Tôi nghe nói là đệ tử hồi môn của Hồ Vân, thật là đẹp trai, tôi muốn ghi lại gửi cho bạn tôi, bọn họ nhất định sẽ hối hận vì không tới."

"Không cho phép ghi lại chứ?"

"Không sao, còn chưa bắt đầu đâu, tôi chỉ ghi hình một mình Úc Lê Xuyên. A! Cậu ấy nhìn về phía này."

Kì Ninh lúc này dùng cánh tay đụng Mặc Sênh: "Niên đệ nhìn cậu đấy."

"Cậu ấy quay đầu lại sao?" trong mắt Mặc Sênh cả đầu Úc Lê Xuyên cũng đang sáng lên, còn đặc biệt chói mắt, nếu như Úc Lê Xuyên thân thể bất động, cô căn bản không phân biệt được cậu có quay đầu hay không, có phải nhìn cô hay không.

"Không phải, cậu không thể nào học tập người khác, giả bộ cận thị cái gì, mắt cận sẽ tỏ ra là người có văn hóa sao?"

"Muốn tớ vẫy tay sao?"

"Không cần, cậu ấy đã xoay qua chỗ khác."

"ồ..."