Có Lẽ Đội Trưởng Kiều Đang Yêu

Chương 36



Khi xe đậu ở dưới lầu nhà Kiều Bá, cơn tức giận của Lâm Thanh cũng đã tiêu bớt đi hơn một nửa, trong lòng vẫn còn có chút mong đợi, cô vẫn tò mò không biết anh chàng nhàm chán này có thể đưa ra nghi thức chia tay nào.

Đến mức thực sự rời xa sao –

Không tồn tại nha.

Khó khăn lắm mới làm tảng băng lớn này tan ra được một ít, thì dựa vào cái gì lại chắp hai tay dâng lên tặng không cho một người con gái khác? Dù sao thì cô chơi xấu cũng chơi quen rồi, cùng lắm thì cô chịu thiệt thòi một chút, đi bán cho người ta một xíu dễ thương dịu dàng, nũng nịu khóc lóc đem người ta theo đuổi lại từ đầu thội.

Kiều Bá từ từ bước lên lầu, để lại Lâm Thanh một mình ngồi đợi trên xe.

Cô chỉ đành ngoan ngoan ngồi đó nghịch điện thoại, cũng không biết anh lên đó làm gì, được nửa ngày rồi mà còn chưa chịu xuống, cô đợi đến bắt đầu buồn ngủ luôn rồi, định chợp mắt ngủ một xíu.

Có lẽ vì quá tò mò về kế hoạch tiến hành nghi lễ cáo biệt nên trong giấc ngủ mơ mơ màng màng kia, cô mơ thấy anh chàng trực nam Kiều Bá ở trên nhà đang bày binh bố trận chuẩn bị một hiện trường tỏ tình thiệt là hoành tráng này nọ …

Cô ngáp một cái thật dài, lật người đổi một tư thế khác thoải mái hơn, bỗng dưng ngoài cửa sổ xe truyền đến một làn gió lạnh. Thu đã vào mùa, không khí có chút mát mẻ, quần áo cô đang mặc hôm nay cũng có phần hơi mỏng, từ trong trọng thái nửa tỉnh nửa mê bị gió lạnh thổi cho giật mình, hiện tại đã hoàn toàn tỉnh táo.

Bên ngoài đang nổi gió, bầu trời u ám, hình như sắp đổ mưa to.

Lâm Thanh xoa mũi, cầm lấy điện thoại mở màn hình kiểm tra thời gian, cô đã đợi trên xe gần một tiếng rồi, nhưng Đội Trưởng Kiều vẫn chưa chịu xuống.

Hay là anh đang thực sự bố trí chuẩn bị tỏ tình thật vậy trời?

Điều này ... Nghĩ lại thiệt tình có một chút xấu hổ nhen, hahaha!

Không đợi được nữa, cô chỉnh chỉnh lại tóc tai, chuẩn bị lên lầu xem thử.

Tính ra đây là lần thứ hai Lâm Thanh đến nơi ở của Kiều Bá.

Cửa không đóng, cô đẩy một cái liền mở ra, lẽ nào anh cố ý để cửa mở đợi cô lên?

Điều này làm cô tin chắc hơn vào những suy đoán lúc nãy của mình.

Cô căng thẳng liếm liếm môi, một lúc sau mới bình tĩnh lại.

Đảm bảo lát nữa dù có nhìn thấy cảnh tượng tỏ tình lớn thế nào cũng tỏ ra lúng túng trước mặt anh.

Cô thề với lòng.

Cần phải thực hiện đến cùng chế độ chiến tranh cực lạnh mà Kiều Bá đã đối xử với cô hồi trước.

Cô đẩy cửa bước vào, cúi người mở tủ giày lấy một đôi dép đi trong nhà.

“Đội Trưởng Kiều?” Dù trong đầu cô nghĩ mình không làm gì sai, nhưng cũng không khỏi thấp giọng, “Đội Trưởng Kiều, anh có ở đây không? Nếu anh không có ở đây thì em về trước nha.”

Không ai đáp lại.

Cô bước vào trong, cửa của hai phòng ngủ đều đóng, đèn phòng tắm đang phía bên tay trái của cô còn đang mở.

Đây là đang giữ trưa đó nha, sao lại bỏ đi tắm vậy ta?

Tim cô bỗng ‘Bụp bụp’ lên hai tiếng, một ý nghĩ nóng bỏng chạy xẹt qua đại não.

Đụng không được cô nên bày trò mỹ nam kế?

Khụ, khụ, khụ!

Cô nghi thần nghi quỷ đi tới đẩy cửa phòng tắm ra.

Một tiếng "lách cách" nhẹ vang lên, máu nóng trong não cô lúc này đã bay lên chạm tới bầu trời, ngay lập tức che mắt lại, sợ nhìn thấy thứ mình không nên thấy.

Nhưng mà, phòng tắm trống trơn nha.

Hình như có ai đó vừa tắm xong, hơi nóng bên trong còn chưa kịp tiêu tán, gương soi còn đọng lại chút hơi ẩm, tạo thành một mảng mờ mờ, bên trên còn có vài hạt nước li ti đang trượt xuống, cả không gian nhỏ bé tràn ngập mùi thơm thoang thoảng của dầu gội.

Phụt.

Cô tỉnh táo lại, trên nhà cũng không có bố trí gì, tên này vội vàng lôi cô chạy về chỉ để đi tắm? Hay chỉ đơn thuần là muốn chọc ghẹo cô nên quăng cô lên xe bắt đợi dài cổ chơi?

Mặc dù lúc nãy ở dưới lầu nghĩ đến loại cảnh trực nam bày biện tỏ tình mà anh chuẩn bị, cô nhịn không được lèm bèm anh có hơi "ấm đầu”, nhưng mà bây giờ đi lên không thấy gì, trong lòng cô vẫn có hơi mất hứng.



Cô đứng đó một lúc, đột nhiên cảm thấy tâm trạng nhàm chán không thể giải thích được.

Đoán tới đoán lui, anh muốn theo đuổi cô cái gì chớ.

Con gái khi yêu thật ngốc nghếch.

Bản thân mình cũng thiệt là quái đản và trẻ con đi.

Thiệt là không có ý tứ gì hết.

‘Cạch’ một tiếng, cửa phòng bị ai đó dùng lực thiệt mạnh đẩy ra.

“Kiều ----“

Cô vừa mới hô lên được nửa đường, ánh mắt hai người nhìn thấy nhau, đôi bên sững sờ.

Áo áo áo … sơ mi trắng.

Kiều Bá đang thay đồ được một nửa, tay đang dừng lại ở động tác cài nút áo, một bên cơ ngực lấp ló lộ ra bên ngoài, vì sự đột nhập của cô mà cả người sững sờ trong giây lát.

Anh nhanh chóng phản ứng lại, cài nút áo lại thật nhanh, chỉnh sửa lại quần áo, trầm giọng nói: "Không phải anh kêu em đợi ở dưới nhà sao?"

Đầu óc Lâm Thanh trở nên trống rỗng, vẫn còn đang chìm đắm trong cú sốc về sự thay đổi phong cách ăn mặc lúc nãy của anh.

Cô chưa từng nhìn thấy mặc trang phục lịch sự kiểu như vậy, Ngày thường hầu hết đều là áo thun đen cùng quần dài, thậm chí đến áo khoác ngoài cũng rất ít khi thấy anh mặc quá màu rực rỡ.

Anh ta còn được biết đến là một trực nam khá tuỳ ý, luôn luôn giản dị, lại cộng thêm tính chất công việc luôn phải thường xuyên tăng ca, bất cứ lúc nào ở đâu đều phải sẵn sàng nhận nhiệm vụ, giây trước vẫn còn đang ăn cơm, giây sau có thể đã phải bôn ba ở một nơi xa xôi hẻo lánh chó ăn đá gà ăn sỏi nào đó, quần áo hay cách phối đồ luôn ưu tiên sự thoải mái và tiện lợi lên trên hết, chưa kể đến việc hầu hết đội ngũ đều là những chàng trai vai u thịt bắp, họ cũng không thèm để ý nhiều lắm về mấy khía cạnh này.

Vì vậy, Lâm Thanh gần như nghĩ rằng tủ quần áo của Kiều Bá chỉ toàn một màu đen.

Nhìn vào bộ vest và đôi giày da này của anh, có thể nói xác suất nhìn thấy Lý Tử mặc đồ nữ coi bộ còn lớn hơn.

Thành thật mà nói, bộ dáng anh lúc khoác lên người trang phục lịch sự trông rất cuốn hút.

Cũng bởi vì đặc điểm công việc nên anh không bao giờ lơ là việc tập thể dục, vì vậy anh có một thân hình tuyệt vời, đôi chân dài miên man, dáng người cao thẳng, ngoài ra hình như từ lúc sinh ra anh đã có sẵn trên người khí chất lạnh lùng, đường nét khuôn mặt nhìn cũng rất vừa vặn, chỉ đứng im ở đó thôi cũng toả ra phong thái oai phong lẫm liệt khác hẳn những người đàn ông khác.

Thật lâu sau cũng không nghe thấy cô trả lời, anh chỉnh sửa quần áo xong, tay áo vén lên để lộ ra cẳng tay nhẵn nhụi, quay nhìn lại cô, lặp lại lời lúc nãy: "Không phải anh kêu em đợi ở dưới nhà sao?"

Ngữ khí bình đạm có phần hơi cứng rắn, nhưng vành tai có chút đỏ thẫm kia lại bán đứng tâm trạng của anh lúc này.

Lâm Thanh tỉnh táo lại, nhìn thấy rõ ràng chi tiết nhỏ này, trong lòng có chút tức giận nhưng chung quy vẫn thấy có chút buồn cười.

Này, không phải chỉ vô tình đụng trúng lúc anh đang thay quần áo thôi sao? Có gì mà xấu hổ chứ?

Không đúng!

Loại hàng này tự dưng chạy lên đây xông hương, tắm rửa thay quần áo, ăn mặc nghiêm túc như vậy, không lẽ chỉ vì muốn chuẩn bị cho nghi thức cáo biệt thôi chứ?

Đột nhiên cô không muốn bước ra ngoài nữa rồi.

“Cái đó,” cô mím khóe miệng, liếc nhìn xung quanh rồi thản nhiên nói, “Anh lâu quá, em ngồi dưới đợi anh đến ngủ quên luôn, nên em lên coi thử anh có phải là … bị một con quái vật nào đó bắt đi luôn rồi không?”

“Anh xong rồi.” Kiều Bá vớ tay lấy điện thoại rồi đi về hướng cửa, “Đi thôi.”

Lâm Thanh còn đang suy nghĩ gì đó, anh đã mở cửa, gió lạnh thổi vào, cô thất thần kêu lên một tiếng "Oh", rất nhanh liền phản ứng lại – à nhớ rồi, nghi thức cáo biệt.

"Kiều Bá," cô đứng giữa phòng khách, không muốn nhúc nhích, "Cái gì ta, anh định trốn việc à? Còn đang trong giờ làm việc đó, hay là tụi mình ..." quay về đi?

“Anh đã xin nghỉ phép rồi.” Cục Trưởng Triệu nói rằng muốn nhân tính hoá trong môi trường văn phòng, chuyện nhân sinh đại sự của các đồng chí cảnh sát cũng rất quan trọng. cho phép xin nghỉ nửa ngày, nhưng cũng hi vọng không có lần sau.

Anh cố ý không nói nữa câu sau, vẽ mặt không cảm xúc nhìn cô: "Em hối hận rồi à?"

"Đương nhiên là không rồi!" cô căng cứng cổ lên, đem lời thốt ra, nhưng mới vừa nói xong liền thấy hối hận!

Bên ngoài cửa sổ mưa càng rơi càng nặng hạt, giọt nước mưa đánh ầm ầm lên khung cửa, đem tiếng tách tách vang vọng khắp căn phòng.

"Em chính là muốn nói rằng," Lâm Thanh hằng hằng giọng, "Lúc em đi lên lầu bên ngoài bắt đầu mưa rồi, anh xem đi, đây không phải là, mưa ngày càng lớn sao, nhất thời sẽ chắc sẽ không tạnh ngay đâu."



Cô chỉ ra bên ngoài ban công.

Kiều bá dừng bước chân lại, khóe miệng thoáng cong lên một đường cung rất nhẹ.

Không gian trở nên yên tĩnh một hồi lâu.

"Được rồi," anh suy nghĩ, "Vậy thì ở nhà vậy."

Ở nhà?

Không phải chứ, còn muốn tiếp tục sao.

Lâm Thanh cau mày, người này quả thực quá cứng nhắc đi? Cô đã biểu thị rõ ràng như vậy còn muốn làm sao nữa đây?

Đúng là cái đồ trai thẳng!

Được.

Cô thích một hơi nhẹ nhàng ngồi xuống ghế sofa, thân hơi dựa về phía sau, hai chân bắt chéo, tỏ ra chút khí thế: "Nếu đã vậy thì mời, bắt đầu đi, Đội Trưởng Kiều, nghi thức cáo biệt của anh, tốt nhất nên nhanh chút, xong rồi em còn phải ra ngoài đi hẹn hò nữa!"

"Muốn ăn món gì?" Kiều Bá đang đứng ngoài cửa đi ngược trở lại, đem điện thoại và chìa khóa đặt trên bàn trà, căn bản không thèm đáp lại lời nói lúc nãy của cô, "Em không đói sao?"

Lâm Thanh bị bối rối trước câu hỏi này.

Hồi nãy không phải nói muốn đi ra ngoài sao? Cái gì mà mới một chút để đổi thành nói chuyện muốn ăn cơm rồi?

Bất quá, nói ra lời này, cô cũng có chút thật sự đói rồi.

Lúc trưa đang ăn thì bị mẹ Trình xoay một vòng, nửa ngày sau lại giúp Đường An gợi chủ ý, cô còn chưa ăn hết buổi trưa đã bị anh lôi ra ngoài.

Cô không muốn giả vờ khách khí, khóe miệng chợt nhếch lên một nụ cười ma mị, sau đó trực tiếp gọi món: "Sườn xào chua ngọt, khoai tây chiên nồi đất, tôm càng nhỏ sốt bơ tỏi, cánh gà ôm cola, canh bắp sữa."

Kiều Bá nhìn cô một cái: "Được."

Lâm Thanh: "?"

Không phải anh chỉ biết nấu mì thôi sao? Nói không chừng vẫn chưa tung hết kỹ năng đâu?

Kiều Bá không nói hai lời trực tiếp tiến vào phòng bếp.

Ngay sau đó trong phòng bếp liền phát ra một trận xèo xèo cạch cạch, Lâm Thanh thực sự tò mò, muốn đuổi theo sau nhìn vài cái, kết quả anh không chút lưu tịnh trực tiếp đem cửa đóng lại, còn khóa luôn chứ.

Lâm Thanh trợn mắt từ bỏ, quên người trở lại ngồi trên ghế sofa.

Nghịch điện thoại một hồi cũng cảm thấy buồn chán.

liền đưa tay với lấy remote tivi tùy tiện mở một kênh, là một chương trình tạp kỹ mới nhất hiện nay, là một nhóm tiểu thịt tươi đang nổi cùng nhau chơi một trò chơi, mỗi một người đều có nét hài hước duyên dáng riêng, chọc nhau cười không ngớt, một nhóm người hihi haha cười thành một đoàn.

Lâm Thanh lơ đãng lắng tai nghe, tất cả tâm tư đều ở trong nhà bếp.

Cửa kính lắp trong phòng bếp là loại kính mờ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng dáng anh đang chuyển động.

Cô nhìn một hồi cũng không nhìn ra cái gì, liền dứt khoát quay người đi, đưa mắt quan sát đồ vật xung quanh nhà.

Không khác gì mấy so với lần trước cô đến, từ gối sô pha cho đến đế tấm trải bàn đều được sắp xếp gọn gàng và tỉ mỉ, cô nghịch ngợm làm rối tung mọi thứ, sau đó kéo chăn nằm lên sô pha giả vờ ngủ, còn đá vào gối dưới chân một cái, cho nó lệch khỏi vị trí ban đầu, nhìn tổng thể trông thật lộn xộn.

Cô cười đắc ý.

Mưa càng ngày càng lớn, hòa cùng với tiếng cười phát ra từ chương trình tạp kỹ đang chiếu trên tivi, nghe một hồi con buồn ngủ cũng từ từ ập đến.

Lâm Thanh cảm thấy mí mắt ngày càng nặng trĩu, trước khi chương trình tạp kỹ chiếu hết cô thực sự đã đi sâu vào giấc ngủ.

Cô mơ thấy mình tăng ca đang đi về nhà.

Trên giường trong phòng ngủ của cô có một em bé quấn khăn màu hồng, thơm mềm dịu dàng rất đáng yêu, Cô rất vui vẻ bước qua đó đùa giỡn cùng em bé nhỏ, cảm thấy vẫn chưa đã ghiền, còn trực tiếp ẵm người dậy.

Cũng không biết chơi đùa bao lâu được bao lâu rồi.

------oOo------