Cô Hàng Xóm Hôm Nay Cũng Rất Dễ Thương

Chương 2: Hàng xóm mới đến



Khi chuông báo hết tiết học vang lên,lớp học trở nên sôi nổi. Lâm Tử Mặc đang họp lớp 16 năm thứ ba của trường trung học,nằm trên tầng năm của tòa giảng dạy.Mặc dù chính sách giáo dục nói rằng không nên chia học sinh thành các lớp theo điểm số,nhưng hầu như không có trường trung học nào là làm điều này,chỉ là tên của cá lớp là khác nhau,lớp được gọi là lớp tiến bộ.

Điều này khiến Lâm Tử mặc nhớ đến những người bạc bất khuất,đồng thau anh hùng và sắt đen ngoan trong trò chơi,đặt tên thực sự là một nghệ thuật.

Vị trí của các lớp học cũng rất đăc biệt,trường có ba tòa nhà dạy học,mỗi khối một tòa nhà,tòa nhà dạy học cho học sinh cuối cấp nằm gần cổng trường và cách nhà ăn xa nhất,tòa nhà dạy học cho học sinh cuối cấp hai nằm ở giữa,tòa nhà dạy học của học sinh cuối cấp ba là xa nhất,gần nhất là căn tin,lớp học xuất sắc tầng một,học sinh giỏi nhất chạy đến đó chỉ mất khoảng mười giây,họ có thể dễ dàng xếp hạng trước đám đông trong quán ăn phục vụ.

Sự sắp xếp địa điểm này và sự khác biệt giữa các học sinh trong mỗi lớp đã tương tác với nhau để tạo thành hai cảnh hoàn toàn khác nhau sau mỗi giờ học_____học sinh ở lớp hàng đầu sẽ đến căng tin để ăn xong bữa đầu tiên\,sau đó trở về ký túc xá tắm rửa\,dậy sớm\,đi học lại sớm\,tự học trong lớp\,trong khi học sinh lớp bình thường đổ xô đến sân vận động của trường và những nơi khác để vung vẩy tuổi trẻ theo cách riêng của mình.

Lâm Tử Mặc hôm nay không muốn chơi gôn,cũng không muốn đến căng tin xếp hàng ăn tối,anh nhét tài liệu cần ôn tập hôm nay vào cặp sách chuẩn bị về nhà.

Liễu Béo từ trong ngăn kéo lấy ra hai viên socola,ném một viên cho Lâm Mặc,chính mình cầm một viên,sau đó từ dưới gầm bàn cầm bóng rổ lên,vỗ vào trong lớp.

''Lâm ca ca,đi thôi!Mời mấy người bọn họ chơi bóng đi! Chơi cả sân thế nào? Năm nhất và năm hai cấp ba còn chưa tới,còn rất nhiều sân!''

''Tôi không đi,Liễu mập mạp,các người chơi đi.''

''Làm sao vậy? Sau tết Nguyên Đán có trở về hay không?''

''Hôm nay là ngày 14 tháng 2,không biết là ngày gì sao,ta đi trước!''

Liễu mập mạp trợn tròn mắt,hứng thú lập tức giảm xuống,oán trách bên cạnh Lâm Tử Mặc:''Có nữ phiếu,liền quên ca ca,chết tiệt!Ta với ngươi thân nhất.''

''Hôm nào thì hắn rời đi!'' Lâm Tử Mặc tò mò.

"Không phải vừa rồi là tết nguyên đán sao,lần trước đến sân vận động tìm hai nữ sinh,thấp bé,giống tiểu lolita,nghe nói là rất nóng nảy!''

''.....''

''Tôi biết cậu nhất định không giỏi việc này.Đúng rồi,tôi đã đẩy cho cậu tài khaorn Wechat của em họ tôi.Cậu,đãi tôi là được rồi!''

''Đùa thôi,làm sao tôi có thể thích một người lớn tuổi hơn mình.''

''Dù sao thì,bạn nợ tôi một bộ da.''

''Người ta không cần skin để vô địch,cậu cần skin gì để chơi người đá?''

''Đó không phải là những người cậu đã nói khi chơi Yasuo để bắt kịp!''

Liễu Béo đá quả bóng rổ trở lại gầm bàn,nhặt chiếc túi treo bên cạnh:''Vậy nếu Lâm Mặc không chơi bóng rổ,chúng ta sẽ không đủ người,vừa vặn có sự kiện ở quán cà phê cho dịp năm mới,bạn có thể mua 100 và nhận 50 miễn phí.Hãy đến Shuang đi,tôi chưa chơi xong trận xếp hạng.''

Tử Mặc nhặt chiếc túi của mình lên,vò những tờ giấy gói socola thành những viên nhỏ và ném chúng vào thùng rác một cách chính xác.

''Ngươi nhìn mấy chữ trên bảng đi,110 ngày,tôi sẽ trở về ôn tập,tạm biệt!''

".....Mấy người đúng là chết tiệt!''

''Đi đây!''

Lâm Tử Mặc vẫy tay và ra khỏi lớp học.



.........

Chỉ có ngôi trường cấp 3 là hơi vắng vẻ.

Bây giờ là đầu mùa xuân và có những mảng cỏ xanh trên sân bóng bị giẫm đạp ít hơn trong kỳ nghi đông.Từ các kỳ thi thử khác nhau của kỳ thi hàng tháng cho đến sát nút của kỳ thi tuyển sinh đại học vào tháng 6,tương lai cũng bấp bênh như điểm số và tâm trạng cũng khó chịu không thể kiểm soát..Cũng may ngày càng dài,ánh hoàng hôn nhàn nhạt chiếu lên người rất thoải mái.

-----Nếu không có việc gì làm,nếu phơi nắng nhiều hơn,tâm trạng ủ rũ sẽ tốt hơn nhiều.Tôi không thể nhớ rõ sự xuất hiện của người đã nói điều này ngay từ đầu,nhưng cậu luôn ghi nhớ trong lòng.

Lâm Tử Mặc là con một,cha mẹ ly hôn khi anh còn học tiểu học,gia đình hiện tại nhìn qua có vẻ phức tạp,nhưng trên thực tế không có phức tạp như vậy,năm đó khi cha mẹ ly hôn,đó chỉ là sự bất hòa trong tình cảm.Cậu từ khi còn bé không hiểu,hiện tại bị mẹ khống chế,cha phụ trách bồi thường.

Anh mơ hồ nhớ rằng vào ngày họ ly hôn,Lâm Tử Mặc đã chạy đến công viên ngồi ủ rũ cả buổi chiều.

''Có chuyện gì vậy,em trai?''

''Bố mẹ tôi đã ly hôn!''

'' Đừng buồn,nếu không có việc gì xảy ra thì cod thể phơi nắng nhiều hơn,thì tâm trạng cũng sẽ đỡ hơn.Này,chị cho em cục kẹo này!''

''......''

Người con gái xa lạ đó tự nhiên xuất hiện,cùng anh đi dạo trong công viên cả buổi chiều nắng.Cô ấy nói rất nhiều điều,nhưng Lâm Tử Mặc vẫn không hiểu cho đến cuối cùng và anh ấy không bao giờ gặp lại cô ấy nữa,nhưng hình ảnh một người chị gái ấm áp như ánh nắng đã in sâu trong tâm trí anh ấy và anh ấy đã không rời đi trong một thời gian dài.

Người chị này thực sự tốt bụng-đó là tất cả nhưng gì Lâm Tử Mjawc có thể hiểu vào thời điểm đó.

Sau khi rời cổng trường,Lâm Tử Mặc lên xe buýt về nhà.

Làm học sinh ban ngày,có thể xin không đi tự học vào buổi tối,nhưng ở lớp bình thường,không tự học buổi tối lại càng bình thường,so với tự học trong lớp,Lâm Tử Mặc vẫn cảm thấy học ở nhà hiệu quả hơn.

Nơi anh sống cách trường học ba trạm xe buýt,cậu lấy điện thoại trong túi ra.Thanh thông báo hiển thị rất nhiều tin nhắn chưa đọc,còn có bảy tin nhắn xác minh do bạn bè trên QQ thêm vào,hầu hết đều có nội dung:Em là cô gái vô danh đó,đã yêu tiền bối từ cái nhìn đầu tiên.

Tạo sao lại có số mình được?

Lâm Tử Mặc nhấp vào bỏ qua tất cả,nhân tiện khóa tài khoản lại,sau đó đặt để tắt thêm bạn bè.

Lại nhìn Wechat,một cái Liễu Mập Mạp đưa danh thiếp em họ hắn.

Hai người ngồi chung một bàn,rất ít tán gẫu trên Wechat,tin nhắn phía trên là Liễu mập xin hắn trang web,tên khốn này mooic khi hết phần thưởng đều xóa,thề làm người kiên trì nhưng không được hai ngày sau đã chạy lại hỏi trang web.

Lâm Tử Mặc cũng bị thuyết phục,anh khác với Liễu mập,sau đó anh luôn cảm thấy hối hận và áy náy,nhưng lần nào anh cũng phạt mình bằng một bài kiểm tra.

Hiệu quả vẫn còn,cho dù so với thành tích với học sinh văn hóa không tốt lắm,nhưng ở lớp bọn họ,điểm văn hóa của Lâm Tử Mặc vẫn xếp vào top 5.

Lâm Tử Mặc nhìn danh thiếp do Liễu mập đẩy,không có ý gì khác đẩy sang một bên,thấy ảnh đại diện Wechat của đối phương là một thần tượng nổi tiếng khiến anh lập tức mất hứng tìm hiểu thêm.

Trở lại giao diện chính,là in nhắn của mẹ:''Mẹ nấu canh rồi,lát mẹ gửi cho con.''

Lâm Tử Mặc trả lời:''Được.''

Cha và mẹ khi ly hôn nhưng đối với anh ấy rất tốt,mẹ vẫn có trách nhiệm,cha cũng không sao,tiền bajnc cũng rât hào phóng.



Bây giờ hai người đều có gia đình mới,cha dượng đối vơi anh cũng rất tốt,Lâm Tử Mặc vẫn luôn gọi là chú,năm ngoái sau khi mua nhà,mẹ và cha dượng dọn ra ở riêng,còn anh sống ở đây trong căn nhà cũ,ha ba ngày mẹ sẽ đến nấu cơm và dọn dẹp nhà cửa,bà biết Lâm Tử Mặc trưởng thành sớm hơn với các bạn cùng trang lứa,bà cũng không đối xử với anh ấy như một đứa trẻ bình thường,điều này đã cho anh ấy rất nhiều khoảng trống.

Chỉ xét từ khía cạnh đó mà thôi,Lâm Tử Mặc cảm thấy cuộc sống như vậy cũng khá tốt,dù sao không có tiền thì xin cha,cha có thể cảm thấy mắc nợ nhưng ở phương diện này ông rất hào phóng.

...........

Cúi đầu nhìn tiểu thuyết trên điện thoại di động,Lâm Tử Mặc trở lại tiểu khu,chờ thang máy một hồi,cửa thang máy mở ra,Lâm Tử Mặc đi vào,giơ tay ấn lầu 23,lười đợi để thang máy từ từ đóng lại,anh ấy chủ động bấm nút đóng.

''Xin lỗi,chờ một chút....''

Đột nhiên,một cô gái hét từ bên ngoài Lâm Tử Mặc nhấn nút mở cửa.Chừng ba giây sau,một hơi thở nhẹ nhàng tỏa ra cùng với tiếng bước chân,hình như lẫn với mùi bụi bặm,chắc do cô gái di chuyển qúa nhanh,kéo theo hành lý làm bụi tung mù mịt.

Cùng lúc đó,khuân mặt của người phụ nữ cũng xuất hiện trước mặt Lâm Tử Mặc.

--------

Cô gái rất đẹp!

Cô ấy trông ở độ tuổi dôi mươi,với chiếc áo khoác len màu xanh và đôi giày nhỏ làm nổi bật khí chất của cô ấy,mái tóc đen dài thẳng trông mềm mại và óng ả,sống mũi cao thẳng,đôi mắt to và lông mi cực dài.Đôi môi hồng nhạt trông rất mềm mại,so với nữ sinh cấp 3 thì đường cong của cô ấy phù họp với định nghĩa về cái đẹp hơn.

Làn da của cô ấy rất trắng,có kết cấu trong suốt,có lẽ là do cô ấy chạy quá nhanh nên khuân mặt cô ấy cũng hơi ửng hồng,nhưng điều đó càng khiến làn da cô ấy trở nên thanh tú hơn.

Lâm Tử Mặc vẽ rất nhiều bản phác thảo các nhân vật mà anh không thể đếm được,nhưng lúc này anh không khỏi kinh ngạc trước vẻ đẹp tinh tế của sự kết hợp của cá yếu tố trên.

Nếu Lâm Tử Mặc có một nút điều khiển tạm ngưng thời gian trong tay vào lúc này,anh ấy nhất định sẽ nhấn nó.Sau đó,anh ấy lấy cọ ra một cách trắng trợ và vẽ người phụ nữ hàng trăm lần-đó là cách anh ta yêu nghê thuật.Nhìn Lâm Từ Mặc trong thang máy,cô gái cũng hơi sửng sốt,có lẽ là bởi vì nhìn thấy hắn mặc trên người bộ đồng phục cấp 3,nàng rất nhanh liền hiểu được-cái tiểu đệ đệ này khá là đẹp trai!

''Cảm ơn!''

''....''

Cả hai đều không có thói quen nhìn chằn chằm người lạ và họ quay đi sau một cái nhìn thoáng qua.Cô gái hơi khom người xuống,đẩy hành lý vào thang máy,mang theo khá nhiều đồ đạc,ngoài chiếc vali to tướng,tay trái cô còn cầm một xô đồ vệ sinh cá nhân,trên lưng còn đeo một chiếc balo chắc là đựng máy tính,hoặc sách,vai hơi nặng nên cô có vẻ hơi khó chịu.Lâm Tử Mặc không có ý định giúp một tay,anh chỉ giúp nhấn cửa thang máy và sau khi cô chuyển hết đồ đạc vào,Lâm Tử Mặc mới buông tay.

''Cảm ơn!''

Cô gái cảm ơn anh lần nữa,vừa định đưa tay ra bấm tầng thì phát hiện nút tầng 23 đã sáng nên bình tĩnh rút tay về,đứng cạnh bên Lâm Tử Mặc.

Cô ấy cũng ở tầng 23 à?

Trong lòng lâm hộ khẽ động,tầng 23 có bốn hộ gia đình,hai thang máy,có hai căn hộ lớn nhỏ,cô gái đương nhiên không thể vào nhà anh,cũng không biết là ở đâu,ngôi nhà mà cô ấy sẽ đến.Trong thang máy chỉ có cô và Lâm Tử Mặc,sau khi thang máy đóng lại,không gian chật hẹp có chút bất an.Lâm Tử Mặc xem điện thoại mìnhđể che đi và lén nhìn cô từ khóe mắt.

Ở bên kia,cô gái này khá cao,Lâm Tử Mặc cao 1m83,có lẽ cô ấy ngang tai anh,vì cô ấy đang cầm đồ bằng cả hai tay nên không thể lấy điện thoại ra để che đi sự xấu hổ của mình như anh ấy,vì vậy chỉ có thể đứng ngẩng đầu nhìn số tầng không ngừng tằng lên trên màn hình,vẻ mặt trầm mặc,không biết đang suy nghĩ gì.

Hinh như....chị này hơi lạnh lùng nhỉ?

Ngay khi Lâm Tử Mặc xác địng cô ấy,cô gái đột nhiên lên tiếng,với một giọng nói rõ ràng.

''Nhà anh ở tầng 23 nhà nào?''

''Ừm....''