Cô Dâu

Chương 6



Sau khi ly hôn với Thẩm Nghiệp, tôi bán tất cả những thứ bán được trong nhà, thứ gì bán không được thì quăng hết.

Tôi không muốn để lại bất kì thứ gì chứng minh tôi đã từng ở bên Thẩm Nghiệp.

Sau đó, tôi bán luôn cả ngôi nhà và có một đống tiền trong thẻ.

Cuối cùng thì tôi cũng được rời đi như ý và sang Anh du học.

Trước khi rời khỏi, tôi nghe nói về Thẩm Nghiệp.

Anh ta bận giải quyết Triệu Thi Vãn.

Anh ta nổi lên cơn thịnh nộ không thể dập tắt.

Ẩn mình trong sương mù London, tôi cảm thấy thực sự an toàn.

Tôi sẽ không bị Thẩm Nghiệp tóm được, và cũng sẽ không bị cơn giận của anh ta thiêu rụi thêm lần nào nữa.



Học ở Anh mệt hơn nhiều so với Trung Quốc, nhưng nó rất thú vị.

Khi tôi toàn thành tiểu luận đầu tiên, Linda, bạn cùng phòng của tôi, mời tôi đến một bữa tiệc và tôi đồng ý.

Tôi không bao giờ có ý định sống trong nỗi đau của quá khứ.

Chỉ là chưa có cơ hội thoát khỏi nó mà thôi.

Tôi không biết đó là tiệc bơi lội cho tới khi Linda dẫn tôi đi mua đồ bơi.

“Sợ cái gì, dáng người tốt như vậy, tự tin lên đi.” Linda vừa nói vừa đẩy tôi vào trong cửa hàng.

Tôi không sợ, tôi dè dặt và nhút nhát.

“Có nhiều anh chàng đẹp trai lắm đó. Bạn đã ở Anh hơn nửa năm và vẫn chưa tìm thấy một người bạn trai nào.” Linda vừa nói vừa đưa cho tôi một bộ bi.ki.ni màu đen, gật đầu ra vẻ rất hài lòng.

Nhân tiện, tôi lấy thêm một chiếc áo khoác ngoài màu trắng.

Hồ bơi lớn và có nhiều người trên hàng lang.

Tôi thoải mái nằm dài trên chiếc ghế lười uống cocktail, ngắn nhìn nam thanh nữ tú qua lại và cảm nhận sức sống tràn trề.

Giờ đây tôi mới cảm thấy như mình được sống.



Cocktail rất ngon, tôi uống một ly, rồi lại thêm một ly nữa.

Hai tay bất ngờ bị chặn lại, ngước lên đập vào mắt là vòng eo con kiến và cơ bụng 6 múi.

Tôi vô thức nuốt ực một cái.

Ngẩng mặt nhìn lên, một gương mặt cực kỳ lạnh lùng.

Anh ấy sở hữu đôi mắt một mí, nhưng đuôi mắt lại có một nếp gấp đôi, khiến gương mặt lại càng lãnh đạm. Môi mỏng và có vẻ vô cảm.

Làn da trắng nõn toát lên hơi thở lạnh lẽo.

“Nồng độ cồn cao đấy, mặt cô đỏ hết rồi.”

Ngay cả thanh âm cũng lạnh băng.

Tôi xoa mặt, rút tay về: “Cảm ơn.”

“Oa, anh Xung, anh tán gái xinh đấy hở?” Một cậu trai trẻ trung chạy tới ôm lấy anh chàng đẹp trai kia.

“Xin chào, người đẹp, bạn thật xinh đẹp nha, tôi tên là Lý Nghị, Bạn tên gì? Đây là anh em tốt của tôi, Lục Ninh Xung, người Anh gốc Hoa, độc thân, thiên tài của khoa máy tính Cambridge, được nhiều người theo đuổi như cá diếc qua sông, nhưng cậu ta không thèm đáp trả câu nào, vì thế hãy mau đồng ý thêm phương thức liên lạc đi nào.”

Cậu trai này có vẻ rất hoạt ngôn.

Tôi cười nói: “Xin chào, tôi tên Chu Chi, cậu hiểu lầm rồi, anh ấy vừa mới nhắc tôi nồng độ cồn hơi cao, cảm ơn.”

Lý Nghị tròn mắt, vẻ mặt càng thêm kinh ngạc, huýt sáo một cái, vỗ vai Lục Ninh Xung rồi rời đi.

Lục Ninh Xung đứng tại chỗ, vẻ mặt không thèm đổi, “Cô đồng ý sao?”

“Cái gì cơ?” Tôi liếc khuôn mặt lạnh lùng này, có chút khó hiểu.

“Phương thức liên lạc.”

Không khí bỗng chốc nóng lên, tôi đưa cho anh số điện thoại của mình.

Lục Ninh Xung gật đầu rồi đưa cho tôi một ly nước trái cây, “Cảm ơn.”

Và rời đi ngay.

Chuyện này chả giống bắt chuyện chút nào, có hơi giống khảo sát dân trí vậy.