Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 582



Chương 582

“Dưới tình huống đó, mạng của Vũ Phong sắp không thể giữ được nữa rồi, tớ làm gì có tâm trạng để ý đến những chuyện khác đâu chứ” Khuôn mặt Bạch Tĩnh tràn đầy sự hối hận.

“Còn có, lúc Trần Tú Nam muốn theo đuổi tớ, tớ cũng đã từ chối cậu ấy, cũng đã nói với cậu là tớ đã có chồng rồi, là do cậu không tin thôi.” Tô Tú Song đè thấp giọng nói: “Cho nên, cậu không thể trách tớ được, tớ đã đánh tiếng cho cậu mấy lần rồi, là cậu không tin tớ mà”

“Ha ha”

Bạch Tĩnh cười lạnh, trừng mắt nhìn cô một cái.

Đúng là hoàn cảnh giống nhau nhưng số phận lại khác, cô ấy vẫn luôn nghĩ rằng Trần Tú Nam đã là người không tồi rồi, bê ngoài đẹp trai, vóc dáng cao ráo, trẻ tuổi, có tiền.

Không ngờ là, Tô Tú Song lại còn có thể kết hôn với Hoắc Dung Thành của tập đoàn Hoắc Thị.

Ước muốn của gần như tất cả những thiếu nữ ở thủ đô này, không có một người con gái nào không muốn được nắm tay anh đi vào lễ đường!

Đột nhiên, trong lòng cô ấy bỗng có chút chua xót, một cảm giác kỳ lạ không rõ là cái gì dâng lên, hâm mộ, ghen tị, lấp đầy trái tim của cô ấy.

Lúc này, chân dài của Hoắc Dung Thành đã đi vào đến nói, quay về chỗ hỏi: “Chỉ ăn đồ ngọt thôi?”

“Tôi không đói, đồ ngọt ở đây rất ngon”

Tô Tú Song lau khóe môi, bánh ngàn lớp hương kem bơ còn đọng lại, vô cùng thơm mát, đúng là rất ngon.

Hoắc Dung Thành nhướng mày, dùng ngón tay ra hiện một cái.

“Cậu hai.” Quản lý nhanh chóng chạy đến.

“Điều đầu bếp làm món ngọt đến nhà họ Hoắc”

“Vâng thưa cậu hai”

Tô Tú Song có chút ngạc nhiên.

Bạch Tĩnh đã hoàn toàn hóa đó, không thể phát ra một tiếng nào nữa.

Mãi cho đến khi quay trở lại phòng bệnh, Tô Tú Song vẫn bị người đàn ông kia ôm lấy như cũ, chân cô không thể chạm xuống mặt đất.

Nói thật lòng, cô cảm thấy bản thân như đã biến thành một đứa bé sơ sinh vậy, đi đường được người ta ôm bồng, ăn cơm thì được đút, chỉ cần giơ tay ra là có áo mặc, há mồm ra là có cơm ăn, chẳng khác gì người bị tàn phế.

Hoắc Dung Thành cong người, đặt người phụ nữ trong lòng mình xuống giường, tay to khẽ võ lên bả vai của cô: “Ngoan ngoãn nằm im ở đây, đợi tôi về.”

Động tác vô cùng thân mật.

“Anh đi đâu thế?” Bất giác, Tô Tú Song thuận miệng hỏi một câu.

Sáng sớm không phải mới nói sẽ không đi đâu, cả ngày ở lại bệnh viện với cô sao?

“Không nỡ để tôi đi hả?” Anh kéo dài chữ cuối câu, giọng nói trầm thấp khàn khàn lọt vào như đang thổi lửa vào tai cô.

Nghe thế, Tô Tú Song hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, cô cắn răng: “Tôi không hề, anh cứ ở trong phòng khiến tôi chướng mắt gần chết, mau cút xéo đi đi, tốt nhất là đến tối cũng đừng về!”

“Phụ nữ thích nói ra những lời trái với lòng mình, càng thích nói những lời cay đắng hơn, không muốn chính là muốn, không thích thì chính là thích.”