Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 557



“Đường đường là nhà họ Mộ cao sang quyền quý, mà đến cả một chiếc tách trà cũng không mua nổi, đúng là vừa nghèo túng lại vừa đáng thương, đến cả mấy tên ăn mày xin ăn trên đường cũng có đến ba bốn cái chén để xin ăn”

Tô Tú Song mở miệng cười, chế giêu nói.

Cô cũng không hiếm lạ gì với mấy ly trà của nhà họ Mộ, uống vào còn sợ bản thân bị bẩn miệng!

Cô cố ý nói như thế cũng chính là muốn khinh bỉ Trương Tuyết Dung mà thôi.

Quả nhiên, nghe xong lời này, Trương Tuyết Dung tức giận không nhẹ, con khốn này, mồm mép nhanh nhảu thật!

Nghe thấy lời này, môi mỏng của Hoắc Dung Thành cũng cong lên cười như không cười, đáy mắt còn chứa đựng sự đắc ý.

Không hổ là người phụ nữ của anh.

“Muốn uống trà thì về nhà tha hồ mà uống, ba thứ trà như thế này mà em cũng có thể coi trọng được sao?” Anh cau mày thâm trầm, tiện mồm không thèm đoái hoài đến ai nói ra một câu.

Dám bắt nạt người phụ nữ của anh ở ngay trước mặt anh, xem anh là người chết rồi sao?

Phụt…

Tô Tú Song cố kiềm chế bản thân để không phải bật cười ra tiếng, cố ý nói: “Loại trà này ấy à, em không để vào mắt ấy chứ, màu sắc kém như thế, vừa nhìn đã biết không phải trà gì ngon rồi, em muốn uống trà của anh mua cơ”

“Ừ, hồng trà còn rất nhiều, trở về sẽ pha cho em uống” Hoắc Dung Thành khẽ động đậy môi mỏng, giọng nói từ tốn.

“Hồng trà thì có gì mà ngon chứ?” Tố Tú Song chu môi, vì muốn khiến hai mẹ con nhà bọn họ kích động, cô giả vờ làm nũng: “Em muốn uống loại đắt nhất cơ”



“Mợ hai, hồng trà được mang về từ núi Vũ Di, trước mắt thì núi Vũ Di là một trong ba nơi trông hồng trà ngon nhất, các cây trà đều đã vượt qua 350 tuổi đời, mấy cây này có trị giá lên đến hàng tỷ, một cân trà có giá trăm triệu đấy ạ”

Cố Hàn lên tiếng, đứng ở một bên phối hợp, đúng là không thể chê vào đâu được.

Tô Tú Song âm thầm giơ ngón tay cái với Cố Hàn, đúng là biết cách bịa chuyện mà!

Mặt của Trương Tuyết Dung và Mộ Đan Nhan như bị tát mấy phát vang dội vào mặt, cứng đờ không thôi, đã không thể dùng hai chữ “khó coi” để miêu tả nữa rồi.

Đến cả Mộ An Bảo cũng bị chế giêu cho tái mặt.

“Bưng đi đi, đến đây cũng không phải để uống trà” Ánh mắt Hoắc Dung Thành lạnh lẽo đảo qua mấy ly trà, ánh mắt anh lại trâm xuống, sắc mặt thay đổi: “Còn Mộ Tư Đồng đâu?”

“Ở trên lầu..”

“Ở công ty..”

Mộ Đan Nhan và Mộ An Bảo đồng thời mở miệng cùng một lúc, nhưng mà đáp án lại khác nhau như trời với đất.

Nghe xong, vẻ mặt của Hoắc Dung Thành vẫn lạnh lùng như cũ, mắt hơi nheo lại, thâm trầm nói: “Thú vị thật đấy, rốt cuộc là ở trên lầu, hay là ở công ty vậy?”

Mộ An Bảo là một lão hồ ly già đã tu luyện ngàn năm, đầu óc vô cùng linh hoạt.

Vô duyên vô cớ, Hoắc Dung Thành lại tìm Mộ Tư Đồng để làm cái gì?