Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 526



“Lúc này bà cụ đang đọc báo.” Trong lúc nói, y tá đã đem điện thoại đưa cho Tô Ái Lan.

“Qua hai ngày nữa cháu sẽ đến bệnh viện thăm bà, đoàn phim đóng máy rồi, cháu có thời gian ở cùng bà”

Tô Ái Lan gật gật đầu, liên tục nói tốt, hai bà cháu trò chuyện một lúc, sau đó liền cúp điện thoại.

Có hơi say xe, cô liền mở cửa sổ ra cho gió lùa vào, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nhìn cảnh sắc bốn phía đang nhanh chóng lùi về sau.

Đã vào xuân, gió thổi trên mặt mang hơi thở ấm áp, khiến người ta rất thoải mái.

Lại qua một đoạn thời gian thì hoa anh đào ở ngoại ô sẽ nở rồi.

Đến lúc đó có thể dẫn theo bà nội đi ngắm hoa anh đào.

Chỉ nghĩ vậy thôi là đã cảm thấy thoải mái tốt đẹp rồi.

Đột nhiên, một chùm sáng cực kỳ mạnh quét tới, chiếu lên cửa sổ xe.

Ánh đèn quá mức chói mắt, trong phút chốc, trước mắt Tô Tú Song chỉ còn là một mảng trắng mờ mịt, ngay cả đường cũng nhìn không rõ.



“Mẹ nó! Bật đèn sáng như vậy, là bị mù hay muốn chết hải”

Ngay cả tài xế taxi có giáo dục cực tốt cũng nhịn không được nói tục.

Tiếp theo đó, một trận đụng chạm kịch liệt, thân xe lắc lư, lăn qua lật lại, tài xế vội vàng khống chế vô lăng.

Nhưng, còn chưa đợi anh ta đụng vào vô lăng thì xe đã đâm thẳng vào rào chắn, lao xuống từ trên cầu cạn.

SÁI?

Tài xế nhịn không được hoảng sợ hét lên.

Ở ghế sau, Tô Tú Song không thắt dây an toàn, theo quán tính, cả người bị đập bay về phía trước.

Choáng váng đầu óc, một cơn đau ập đến, trước mắt cô tối sầm, rơi vào hôn mê, triệt để bất tỉnh nhân sự.

Trên xe.

Điện thoải bỏ trong túi quần tây rung lên.

Hoắc Dung Thành lấy điện thoại ra, nhìn hiển thị trên màn hình, khóe môi anh hơi nhếch lên, tâm trạng rất tốt.



“Alo, xin hỏi anh và chủ nhân điện thoại có quan hệ thế nào?”

Nghe trong điện thoại truyên đến một giọng nam xa lạ.

Ngay lập tức, sắc mặt Hoắc Dung Thành liền trâm xuống: “Anh là ai?”

“Là thế này, vừa nấy tôi lái xe, đột nhiên tông phải một chiếc taxi, cô gái này ngồi đằng sau, bị tông không nhẹ”

Độ cong mới nhếch lên ở khóe môi Hoắc Dung Thành cứng lại, sắc mặt lạnh xuống: “Địa chỉ.”

Người đàn ông mau chóng báo một lèo địa chỉ.

“Trong vòng 15 phút, lái qua đó cho tôi.

Đập điện thoại ở ghế sau, ngữ khí Hoắc Dung Thành rất không tốt, thậm chí còn có hơi đứng ngồi không yên.

“Vâng thưa cậu hai.”

Thông qua kính chiếu hậu, Cố Hàn đã nhìn thấy sắc mặt ông chủ nhà mình kinh khủng tới mức nào.