Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 515



Tô Tú Song nhẹ nhàng chớp mắt, kiểu gì thế này?

“Không sao, tôi đi xem xem.”

Khẽ nhấc bước, cô bước đến cửa phòng bếp, dừng chân lại, nhìn vào phía trong bếp.

Chỉ thấy, Hoắc Dung Thành cả người Sơ mi quần tây, bàn tay mảnh khảnh đang cầm trứng, chính là đang đánh trứng.

Vì thế, cô lại càng ngạc nhiên hơn.

“Cậu hai, cậu không thể cho vào lung tung như vậy được, phải tách lòng đỏ trứng ra khỏi lòng trắng trứng”“

Bậc thầy làm bánh ngọt Michelin đứng bên cạnh, đang hướng dẫn anh.

“Tôi cần ông làm gì, sao không nói sớm hơn?” Hoắc Dung Thành trâm mặt xuống, nhỏ giọng khiển trách.

Thầy dạy làm bánh bị khiển trách cũng không dám nói gì, nghĩ một chút, liền nói: “Cậu hai, tám lòng đỏ trứng gà, bốn muỗng đường, còn phải bỏ tinh dầu hạt bắp và sữa bò, đánh đến khi chuyển sang màu trắng đục, đổ ít bột mì vào, tiếp tục đánh đến khi hòa lẫn vào nhau. “

Nghe vậy, Hoắc Dung Thành nhướng mày, tỏ vẻ sốt ruột: “Chỉ là một cái bánh ngọt thôi, phiền phức đến vậy: “Cậu hai, bước này có hơi rắc rối, hay là, để tôi làm đi” Thầy dạy làm bánh thận trọng nói.



“Đi chỗ khác!”

Hoắc Dung Thành tâm tình có hơi cáu gắt.

Nhẹ nhàng bước đi, Tô Tú Song không làm phiền hai người, liền quay trở lại phòng khách.

Trong lòng chấn động, cứ như nhìn thấy mặt trời mọc từ đằng tây.

Ánh mắt vô thần, suy nghĩ hoảng loạn, suýt chút nữa đã đập vào cây cột trước mặt.

Bánh sinh nhật, lế nào là làm cho cô sao?

Cô hoảng hốt quay về phòng, tắm rửa, thay quân áo liên nhận được cuộc gọi của Tô Tú Duyên: “Tú Song, chúc em sinh nhật vui vẻ, tiếc là năm nay không thể cùng em mừng sinh nhật.”

“Không sao mà, hôm nay em cũng bận mà chị, hôm khác chúng ta cùng nhau ăn cơm.”

“Được.”

Đặt điện thoại xuống, nghe thấy tiếng gõ cửa, cô bước tới mở cửa.



“Mợ hai, bữa tối đã chuẩn bị xong cả rOI.

“Được, tôi biết rồi”

Đứng trên cầu thang, Tô Tú Song từ xa đã nhìn thấy hình dáng Hoắc Dung Thành, áo sơ mi trắng trên người anh đã được đổi thành áo len màu đen, dày dặn, tao nhã.

Những món ăn ngon được bày đầy cả bàn.

Ngay giữa bàn đặt một bánh sinh nhật trái cây, có dâu tây, anh đào, việt quất và cả sôcôla.

Nghe thấy tiếng bước chân, Hoắc Dung Thành khẽ nhếch hàm, khuôn mặt tuấn tú trâm mặc như điêu khắc.

Hai người, bốn mắt nhìn nhau.

Tô Tú Song ho nhẹ một tiếng, giả vờ vô ý mà nhìn về phía khác, rời khỏi ánh mắt đối diện mình: “Này, sao lại có cả bánh sinh nhật thế này?”

Nghe vậy, Hoắc Dung Thành nhướng mắt, ánh mắt như nhìn một tên ngốc: “Bệnh Alzheimer, hay em mất trí nhớ rồi?”

“, đúng, hôm nay là sinh nhật tôi.”