Cô Dâu Bướng Bỉnh Của Tổng Tài

Chương 426



Chương 426

“Tại sao?” Tô Tú Song nhướng mày nhìn anh ta, mà lồng ngực dâng trào.

“Khóa ngồi trên người xé bỏ quân áo, còn cần lý do gì nữa?”

Chỉ cần nghĩ đến tình cảnh ở trường quay khi nãy, sắc mặt của Hoắc Dung Thành lập tức tối sâm lại, trong lòng cực kỳ khó chịu.

Tô Tú Song nhíu mày, âm thầm hít sâu một hơi, cố kiềm chế lại.

Cô tiếp tục thuyết phục anh, nhẹ giọng khuyên: “Em là mợ hai của nhà họ Hoắc, là vợ của anh, đóng những phân cảnh như thế này đích thực là không tốt lắm, lần sau em sẽ dùng thế thân, có được không?”

Có lẽ là do cô đang bị cảm, nên giọng mũi của cô hơi dày, ngữ khí lại mềm mỏng, nghe như là đang làm nũng.

Ngữ khí như vậy, làm cho Hoắc Dung Thành rất thích ý vui tai.

Nhất là hai câu “mợ hai nhà họ Hoắc” và “vợ của anh”, đã vô tình lấy lòng được anh rồi.

“Ừ, được rồi”

Gương mặt căng cứng của Hoắc Dung Thành hơi giãn ra, trong thanh âm trâm thấp lại có chứa thêm chút mềm mại.

Lập tức, Tô Tú Song bị giật mình tại chỗ.

Anh ấy… Sao đột nhiên lại dễ nói chuyện như vậy?

Cô vẫn còn có chút khó tin, lén lút tự cấu tay mình một cái, đau đến mức phải nghiến răng.

“Còn có một đĩa thịt viên kho tàu nữa, để em mang lên cho anh” Trên gương mặt Tô Tú Song treo một nụ cười ngọt ngào, mắt cong cong thành hình trăng non. Tải ápp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.

“Thưa mợ hai, thức ăn đã được bưng lên rồi đây.’ Quản gia Trương cười nói, tay bưng đĩa thịt viên lên.

“Thịt được hầm trong hai tiếng đó, anh nếm thử đi xem mùi vị thế nào.”

Tô Tú Song vươn tay nhận lấy, đặt xuống trước mặt anh.

Hoắc Dung Thành nhíu mày, ánh mắt rời khỏi đĩa thịt viên đó, nhìn vào đôi mắt của Tô Tú Song, cầm đũa lên, nếm thử.

Quản gia Trương cũng đứng ở một bên quan sát, cười gân như không khép miệng lại được.

Sau bữa cơm trưa, Hoắc Dung Thành lên trên tâng, còn Tô Tú Song ngồi ở sô pha dưới phòng khách xem TY.

Nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại nhìn, ra là Cố Hàn.

“Chào mợ hai.” Cố Hàn cung kính lên tiếng chào.

“Dung Thành đang ở trên tâng đó.”

Trong phòng, Hoắc Dung Thành cài lại chiếc cúc áo cuối cùng, nhận bộ âu phục màu đen do Cố Hàn mang đến.

“Cậu hai, đêm nay có một bữa tiệc tối tại khách sạn Pacific.”

“Ừ..” Bờ môi mỏng của Hoắc Dung Thành hơi mấp máy, đáp lời, anh như vừa nghĩ đến thứ gì, lại bổ sung: “Tra xem bộ phim cô ấy đang quay là của công ty nào đầu tư.”

Cô ấy?

Cố Hàn không hiểu ra sao, nhưng ngẫm lại thì đã hiểu, nhất định là mợ hai.