Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ

Chương 3



Tôi ngơ ngẩn nhìn chỗ mình vừa mới ngồi, thấy người phụ nữ áo đỏ đã ngồi vào đó. Trên xe cũng chẳng còn ghế nào trống cả.

Đến đây tôi mới giật mình toát mồ hôi hột! Thảo nào người phụ nữ kia bước lên xe mà anh trai bán vé không hỏi gì đến bà ta cả! Căn bản là mọi người trên xe không nhìn thấy bà ta!

Tôi choáng váng đứng đó, nhất thời không biết phải làm sao. Điều tôi lo sợ nhất đã xảy ra, bà ta thật sự không phải là người.

Tôi mặc kệ ánh mắt kinh ngạc của mọi người trên xe, mặt tái mét chạy vội về phía cửa xuống. Tôi cần tránh xa người phụ nữ đó càng nhanh càng tốt!

Xe dừng, tôi như được giải thoát khỏi cửa tử thần, lao xồng xộc ra khỏi xe, miệng thở hổn hển, trán nhễ nhại mồ hôi. Tôi phải đứng cúi gằm mặt xuống đất mất một lúc mới dám ngẩng lên nhìn ngó xung quanh, xác định người phụ nữ đó đã hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt thì mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

“Linh Linh.”

Một giọng nói phụ nữ thanh thúy truyền vào tai, tôi cứng đờ sống lưng, khẽ nhúc nhích ngoảnh mặt về hướng phát ra giọng nói.

Một chiếc xe sang trọng đỗ ngay trước mặt tôi, cửa xe kéo xuống, một khuôn mặt hiền hòa nở nụ cười trìu mến với tôi:

“Linh Linh, cháu đi đâu đấy?”

Giọng nói êm ái dễ nghe, tôi lập tức vơi bớt nỗi sợ trong lòng. Là mẹ của Nhất Long.

“Chào bác Tô, cháu…”

Tôi còn chưa dứt lời, bác ấy đã lên tiếng trêu chọc, nụ cười trên mặt càng tươi hơn:

“Có phải là ra sân bay đón Nhất Long nhà bác?”

“Dạ… dạ phải…”

Mặt tôi nóng bừng bừng, không cần soi gương tôi cũng biết nó đang đỏ như gấc rồi. Bác Tô mở cửa xe bước xuống, thân mật kéo tay tôi vào trong xe ngồi:

“Sao không nói với bác, chúng ta còn xa lạ gì nữa chứ! Đi thôi!”

“Hả… dạ…”

Tôi ngoan ngoãn nghe theo, từ khi hai nhà biết nhau đến giờ, cả nhà anh ấy đều đối xử với tôi thân thiết như người trong nhà.

Suốt quãng đường đi tôi cùng bác ấy trò chuyện vui vẻ, chẳng mấy chốc đã gần đến sân bay. Nhất Long nói chuyến bay sẽ hạ cánh lúc mười giờ, bây giờ mới chín giờ rưỡi.

Nỗi lo lắng về người phụ nữ mặc áo đỏ nhanh chóng tan biến, tôi tập trung chờ đợi sự xuất hiện của Nhất Long. Thế nhưng tai nạn đã bất ngờ xảy ra, khiến tôi sợ hãi và khủng hoảng vô cùng.

Máy bay rơi! Chỉ cần nghe thôi tim tôi cũng muốn rơi ra ngoài rồi!

Người tôi mong ngóng trở về, người con trai khiến tôi lần đầu tiên rung động, bây giờ đang nằm bất động một chỗ, khắp người toàn thương tích nghiêm trọng.

“Anh Tô, chị Tô, tình hình sao rồi? Thằng bé hiện tại sao rồi?”

Tôi đi cùng mẹ anh ấy nên đã đi theo vào bệnh viện từ đầu, một lúc sau cha mẹ tôi cũng hớt hải chạy đến. Hiển nhiên họ cũng lo lắng cho anh ấy không khác gì tôi.

“Anh Diệp, chị Diệp, không cần lo lắng, đã qua cơn nguy kịch rồi.”

Cha mẹ anh ấy miệng thì nói không sao nhưng sắc mặt vẫn căng thẳng vô cùng. Tôi nghe nói lúc đang hạ cánh sát mặt đất thì máy bay mới xảy ra sự cố, nên may mắn không có ai thiệt mạng, nhưng tất cả mọi người đều bị thương nghiêm trọng.

Mấy ngày rồi mà anh ấy vẫn chưa tỉnh, tôi lo lắng đến nỗi ăn không ngon ngủ không yên, nếu như không phải đến trường đi học, có lẽ tôi sẽ túc trực ở bệnh viện 24/24 mất.

“Cha, mẹ, con xin hai người, cho con tối nay đến bệnh viện thăm anh Nhất Long được không? Ngày mai là chủ nhật, con không phải đến trường mà…”

Tôi năn nỉ gãy lưỡi mới nhận được một cái gật đầu của cha mẹ.

“Chỉ một tối nay thôi đấy. Với lại, con tuyệt đối chỉ ở trong phòng thôi, không được đi lung tung ra ngoài! Bệnh viện là nơi xui xẻo…”

“Vâng vâng vâng con nhớ rồi mà…”

Cha mẹ tôi còn dặn dò đủ thứ trên đời nữa, nhưng tôi không thấy phiền phức mà còn hiểu nguyên nhân sâu xa đằng sau cơ. Cha mẹ tôi vẫn còn ái ngại chuyện tôi vướng duyên âm.

Họ lo sợ tôi sẽ gặp chuyện xui xẻo, sợ tôi yêu ai thì sẽ gây họa cho người đó. Cho nên mặc dù rất yêu quý Nhất Long, hai nhà cũng rất thân thiết, nhưng cha mẹ tôi chẳng bao giờ đề cập đến chuyện để hai đứa tiến tới mối quan hệ yêu đương cả.

Cha mẹ Nhất Long thì lại vô tư không hiểu nỗi khổ của cha mẹ tôi, họ năm lần bảy lượt tạo cơ hội cho hai chúng tôi ở chung. Ví dụ như tối nay thấy tôi đến thăm anh ấy thì họ bèn tránh mặt.

Tôi ngồi bên giường chống tay, phiền muộn nhìn người con trai đang nằm hôn mê trên giường bệnh. Tôi không dám động đậy sờ mó lung tung, chỉ ngồi yên một chỗ trông anh ấy ngủ thôi. Căn phòng yên ắng không có một tiếng động nào, ngoại trừ tiếng kêu tích tắc tích tắc của đồng hồ treo tường.

Ôi… đêm yên tĩnh thế này mà nghe âm thanh đó cũng thấy nổi da gà nhẹ…

Sắp đến mười hai giờ đêm, tôi gục xuống ngủ gà gật. Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, tôi giật mình nhảy dựng lên vì âm thanh “tút tút” chói tai phát ra từ cái máy đo nhịp tim.