Cổ Đạo Thần Ký

Chương 85: Tiểu Hồ Ly



Huyền Tề có lẽ hơi mệt mỏi vì bay lâu nên mấy ngày này Lạc Tư Thần quyết định đi bộ, qua ba ngày, vào một buổi tối nọ hai người tiến vào bìa một khu rừng rậm rạp.

Ban đêm khi đang nằm trên cây nghỉ ngơi, linh thức của Lạc Tư Thần vẫn tỏa ra xung quanh dò xét từng động tĩnh, uy áp của y khiến cho tất cả yêu thú trong vòng mấy dặm đều không dám lại gần hay có bất kì địch ý nào.

Bỗng y cảm nhận được luồng yêu khí mãnh liệt trong không khí, đến cả Huyền Tề ngủ say như chết cũng lập tức tỉnh dậy đề cao cảnh giác, ý thức huyết mạch của yêu thú rất mạnh, đặc biệt là khi hai dòng huyết mạch cao cấp gặp nhau.

Lạc Tư Thần âm thầm di chuyển qua các cành cây dò xét.

Tử Hi nhảy lên khúc gỗ để đi qua đầm lầy theo người bạn ở phía trước.

Ôn Dã được Ôn Địch bế lên nhảy qua các khúc gỗ tới được bờ bên kia, Ôn Địch thân là thỏ tinh, mỗi bước nhảy đều nhẹ nhàng, Tử Hi nhìn bọn họ đã qua được bờ thì thở phào, nhưng do không để ý, cậu liền bị một con cá ăn thịt lớn từ dưới đầm lấy cắn vào chân mà ngã xuống khúc gỗ.

Tử Hi đau đớn vô cùng, máu đang chảy không ngừng. Ôn Dã nhìn thấy Tử Hi bị thương thì đau lòng hét lớn kêu Ôn Địch dừng lại.

Ôn Địch thấy người bạn thân của mình bị thương, nếu không nhanh còn bị đám cá kia lôi xuống dưới nước thì liền đặt muội muội mình xuống " Đệ đợi ta, ta quay lại cứu Tiểu Hi".

" Huynh mau lên, đám Bằng Hộc vẫn còn đang đuổi theo phía sau chúng ta".

Tử Hi vốn đã sẵn sàng chờ đợi cái chết, không ngờ lại thấy Ôn Địch quay lại cứu mình, cậu nhen nhói một chút hy vọng rằng mình sẽ được cứu ra.

Ôn Địch nhảy lên khúc gỗ chưa được mấy bước thì bị một đòn công kích từ đâu tới trúng ngay ngực, cả người ngã xuống đầm lầy, rất nhanh đã bị đám cá vây lấy căn nuốt, máu đó nhuộm đỏ một vùng, y thậm chí còn chưa kịp kêu lên tiếng nào.

Cả Tử Hi và Ôn Dã đều không tin nổi vào mắt mình, hai mắt đỏ như máu, kêu gào lên tiếng gọi đau đớn tâm tê phế liệt " Ôn Địch!!!".

" Ca ca!!!".

Tử Hi cảm thấy tội lỗi vô cùng, Ôn Địch là vì quay lại cứu cậu nên mới… nên mới…

Tử Hi chống tay kéo thân mình lên " Mình không thể chết ở đây được, Ôn Địch đã chết vì cứu mình, mình nhất định bảo giúp y bảo hộ tốt đệ đệ".

Cậu kéo thân hình tàn tạ đau đớn cố vượt qua những tấm gỗ, tránh đi những cái miệng cá đầy máu, cả người đấy vết thương nhưng dường như không cảm thấy đau nữa.

Tới khi Tử Hi bò qua được bờ bên kia thì Ôn Dã vẫn ngồi thẫn thờ ở đó như người mất hồn, cậu tới gần vỗ vỗ lên mặt Ôn Dã " Dã Dã, Tiểu Dã! chúng ta phải đi thôi, mau lên".

Ôn Dã không nói lên lời, trong miệng chỉ lẩm bẩm liên tục hai chữ " Ca ca, ca ca…" lí nhí trong cổ họng.

Ai ngờ được người mới ban nãy còn sống sờ sờ trước mặt họ giờ đã không còn cả xác.

Bên kia bờ có tiếng chạy, một thiếu niên mặc bạch y lấy đà nhảy một cái bay qua cả đầm lầy tới bên này trước mặt hai người.

Ôn Dã thấy hắn thì như nổi điên lao lên nhưng bị Tử Hi giữ lại " Tên khốn, ngươi… là ngươi đánh lén ca ca ta… ta phải trả thù… ta phải giết ngươi".

Tử Hi thầm trách bản thân vô dụng, nếu cậu có thể mạnh hơn một chút thì đã có thể bảo vệ được những người bản thân yêu thương rồi.

Bằng Hộc một thân bạch y phiêu phiêu tỏ ra ý coi thường hai người trước mặt " Chạy nữa xem nào, để ta xem các ngươi chạy được bao xa".

Khi hắn tới gần, Tử Hi hóa thành một con hồ ly trắng với năm cái đuôi dính đầy máu gầm gừ chắn trước mặt Ôn Dã.

Bằng Hộc cảm nhận được huyết mạch áp chế thì vô cùng tức giận, hắn vô cùng ghét cảm giác này " Ngoài huyết mạch ra thì ngươi có thể làm được gì ta".

Ngay khi hắn định ra tay giết chết hai người kia thì Lạc Tư Thần từ ngọn cây bay tới đánh bay chưởng trên tay hắn lệch sang một bên.

Bằng Hộc tức giận quay sang nhìn, chỉ thấy một nam nhân đẹp hơn cả tranh vẽ từ từ bay xuống trong màn đêm tĩnh lặng " Ngươi là ai? Đừng có quản chuyện của ta".

Tuy chuyện này không liên quan gì tới Lạc Tư Thần nhưng y cảm thấy dù sao tộc hồ ly của sư phụ đã gần như tuyệt chủng, hiếm lắm mới gặp được một con, y không nỡ để nó chết như vậy, rất có thể nó còn là con cháu đời thứ bao nhiêu của sư phụ nữa ấy chứ.

" Ta thích quản thì quản thôi, ngươi làm gì được ta" Lạc Tư Thần điềm tĩnh nhả chữ.

Bằng Hộc nhíu mày khó chịu, hết kẻ này tới kẻ khác ngăn cản hắn lấy mạng con hồ ly nhỏ này " Lo chuyện bao đồng là sẽ giống như con thỏ tinh khi nãy chết mất xác đấy".

" Ngươi!!" Tửu Hi nhe răng sắc nhọn gầm lên.

Bằng Hộc tản ra uy áp mạnh mẽ, mặc dù có huyết mạch cản bớt những Tử Hi vẫn bị áp chế tới không động đậy được, chứ đừng nói tới con thỏ nhỏ Ôn Dã đã sớm bị dọa tới biến thành hình thỏ con nép trong đuôi của Tử Hi run rẩy.

Lạc Tư Thần cũng phát ra uy áp đánh bay uy áp của Bằng Hộc, hắn vô cùng bất ngờ, với cấp bậc của hắn hiện giờ không có nhiều nhân loại có thể so sánh, nếu có thì cũng toàn là những ẩn sĩ bế quan ít khi ra ngoài, sắc xuất gặp được là vô cùng nhỏ, chẳng lẽ hắn đen đủi tới mức gặp phải một người như vậy tại đây.

Bằng Hộc làm phép khiến thi thể của Ôn Địch bay lên thoát khỏi đấm lầy để lên mặt đất dưới ánh mắt điền cuồng của Tử Hi.

Tử Hi liều chết lao lên ngăn càn Bằng Hộc đang móc lấy yêu đan trong tim của Ôn Địch nhưng lại bị hắn một chưởng đánh bay, vốn đã bị thương nặng lại thêm một chưởng này khiến Tử Hi sắp không cảm nhận được tứ chi nữa.

Ngay khi Bằng Hộc định nuốt lấy yêu đan của Ôn Địch thì lần nữa bị Lạc Tư Thần lao tới đánh bay một đoạn, y cướp lấy yêu đan cầm trong tay rồi ném cho thỏ con đang hớt hải chạy về phía hồ ly bị thương bên kia. Thỏ con nhận được yêu đan của ca ca thì nước mắt to như hạt ngọc châu liên tục tuôn ra.

Bằng Hộc thật sự rất tức giận, hắn hóa thành hình thú, một con hươu sừng lớn màu trắng, sau lưng có tới chín cái đuôi đang phe phẩy, linh khí tỏa ra từ bộ lông khiến hắn trông như đang tỏa sáng giữa đêm đen.

Lạc Tư Thần tiên hạ thủ vi cường, không đợi cho Bằng Hộc kịp hóa hình xong y đã lao tới gõ vào đầu hắn mấy cái, ngu gì mà để ngươi biến hình xong.

Bằng Hộc ăn đau, không nghĩ tới có người lại không theo quy tắc như vậy, tức giận lao tới Lạc Tư Thần.

Lạc Tư Thần dùng chỉ dùng vũ kỹ đối phó với hắn, thân hình thoắt ẩn thoắt hiện trong đêm đen, mỗi lầm xuất hiện lại chém cho Bằng Hộc một nhát, máu đỏ tuôn ra khắp người hắn nhưng không có phát nào chí mạng, đều là ở khoảnh khắc cuối cùng hắn tránh né kịp nên chỉ tạo thành ngoại thương mà thôi.

Bằng Hộc vô cùng khó chịu với chiêu thức của Lạc Tư Thần, hắn đạp vào hư không mà bay lên cao tránh đi hết mọi đòn đánh của Lạc Tư Thần. Hắn đạp đạp móng, cái đầu lắc nhẹ như khoe mẽ cặp sừng đồ sộ của mình.

Lạc Tư Thần mặc kệ hắn, y đi tới chỗ hồ ly giúp nó trị thương.

Bằng Hộc bị bơ thì thở phì phò, đang định lao tới đánh lén sau lưng Lạc Tư Thần thì không biết từ đâu một con chim đen xì lớn hơn nó gấp mấy lần lao từ trên trời xuống bổ thẳng mot vào đầu nó, cặp sừng hươu lộc cộc hai tiếng gãy mất một bên, cả người cũng nặng nề rơi bịch một phát xuống nền đất.

Huyền Tề bay vòng quanh trên bầu trời, nó giống như đang tàng hình trong màn đêm đen, chỉ khi ánh trăng xuất hiện sau đám mây thì thân hình khổng lồ của nó mới xuất hiện trong tầm mất mọi người.

Huyền Tề híp mắt mắng " Ta cho ngươi chơi đánh lén nè".

Gậy ông đập lưng ông, Bằng Hộc nằm bẹp trên đất không đứng dậy nổi.

Tử Hi thấy vậy thì gạt tay Lạc Tư Thần đang trị thương cho mình ra mà bò lết lao tới chỗ Bằng Hộc, hàm răng sắc nhọn nhắm thẳng vào chín cái đuôi bất động của Bằng Hộc.

Mỗi lần cúi xuống là một cái đuôi của gã đều bị xé rách, Tử Hi nhai nuốt chín cái đuôi đó, tu vi của cậu nhanh chóng tăng lên chóng mặt, phía sau còn mọc thêm ba cái đuôi, trở thành cửu vĩ hồ chân chính.

Ngược lại, Bằng Hộc mỗi lần bị cắt đuôi đều đau đớn tới tận cùng, lúc đầu còn kêu gào được, tới sau đó thì không kêu nổi ra tiếng nữa, khi cái đuôi cuối cùng mất đi thì hắn cũng ngắt hơi thở cuối cùng cứng đơ nằm trên đất.

Trong lúc thăng cấp thì vết thương của Tử Hi cũng được chữa lành mấy phần, thỏ con sợ hãi nép trong đám lông đuôi mềm mại của cậu, Tử Hi móc ra yêu đan của Bằng Hộc đưa cho Ôn Dã.

Tử Hi sau khi trả thù xong thì bắt đầu khóc, Lạc Tư Thần đi tới ngồi xổm cạnh nó xoa xoa đầu. Y định xoa xoa đầu thỏ con thì đuôi hồ ly từ đâu quấn chật vây kin thỏ con vào bên trong không cho y đọng tới.

" Được rồi, không cho động thì không động".