Cô Đã Trở Lại

Chương 55



Tin tức Úc Trạch cầu hôn Chu Tử Tri nhanh chóng được đăng tải trên mạng, lại trở thành tiêu điểm được truyền thông vô cùng ưu ái chú ý, fan hâm mộ nghe tiếng gió lập tức chúc phúc khắp các diễn đàn.

Trong vòng một năm một mối tình cuối cùng tiến một bước lớn, tiến triển khả quan, nhóm biên tập nhỏ bấm đốt ngón tay tính toán, dự đoán hôn sự sắp đến gần rồi.

Hai người trong cuộc thì đã bay sang đảo Jeiu du lịch nghỉ dưỡng, tình cảm là chuyện riêng của hai người, chỉ cần thông báo chia sẻ với cha mẹ hai bên và một số bạn bè thân thiết, không nhất thiết phải để ý đến dư luận.

Nhưng họ không quan tâm, chưa chắc người khác không để ý đến.

Hà Duyệt Minh sờ gương mặt cô gái trên màn hình di động, ngón tay đè nặng nước mắt trên má cô, lại di di vuốt ve mi mắt cô, miêu tả từng chút một, quen thuộc đến độ nhắm mắt lại cũng không thể quên.

Tử Tri, em vốn thuộc về anh.

Nhưng hiện tại em lại ở trong vòng tay một người đàn ông khác, rơi những giọt nước mặt hạnh phúc, được nhiều người tán dương chúc phúc.

Hà Duyệt Minh dùng lực cắn chặt răng, thái dương run bần bật, hắn tắt màn hình điện thoại

Thật ra trong lòng cũng thật tâm vui mừng thay Chu Tử Tri và Úc Trạch.

Đang ngồi ở Starbucks Giản Dư cầm điện thoại xoát bình luận, cảm động rơi lệ đầy mặt.

"Em khóc cái gì?" Đối diện Thiệu Nghiệp không thể hiểu.

Giản Dư đưa tay lau mắt,"Chẳng lẽ anh không thấy hạnh phúc sao?"

Là hạnh phúc của người ta mà, Thiệu Nghiệp khóe miệng rút rút, hắn cầm khăn tay đưa qua,"Lau đi."

Giản Dư nhận,"Cám ơn."

Cô cúi đầu hỉ mũi.

Thiệu Nghiệp mặt đầy hắc tuyến,"Em không thể biểu hiện thục nữ một tí được sao?"

"Thục nữ cũng sẽ chảy nước mũi à, lỗ mũi chứ có phải đồ trang trí đâu." Giản Dư bĩu môi,"Thôi đi, nói chuyện với anh nhứt đầu lắm, em về đây."

Thật vất vả mới có thời gian nói chuyện riêng, Thiệu Nghiệp dễ gì thả người đi, anh không nói hai lời, duỗi chân cản đường.

"......" Giản Dư trừng mắt, chân dài tiện ghê,"Anh cản đường em làm gì?"

"Anh còn chưa nói xong." Thiệu Nghiệp khẽ nâng cằm,"Nói thử mẫu người lý tưởng của em nghe xem."

Giản Dư hiếu kỳ nhìn hắn,"Anh hỏi chi?"

Thiệu Nghiệp ngôn ngữ ngắn gọn,"Hữu dụng."

"Mẫu người lý tưởng......" Giản Dư rơi vào ảo tưởng, cô cười ha ha nói,"Ấm áp nè, biết săn sóc người khác, hài hước và hiền lành nữa."

Thiệu Nghiệp đau đầu, toàn cái quỷ gì không vậy, con mẹ nó, đều là những đức tính hắn không có.

"Được rồi, em thật sự phải về đây." Giản Dư vỗ chân Thiệu Nghiệp,"Không biết chị Tử Tri tối nay hay sáng mai về, em phải đi quét dọn phòng cho chị ấy trước đã."

"Không phải em sáng tác tiểu thuyết gì sao?" Thiệu Nghiệp chậm rãi đi theo sau, ngữ khí tùy ý,"Bút danh là gì?"

Giản Dư lập tức một mặt cảnh giác,"Không nói anh biết."

Luôn cảm thấy vị này xuất khẩu liền là đao kiếm bay tứ tung, để người này biết bút danh cô không phải chuyện tốt lành gì.

Em không nói anh cũng có biện pháp để biết thôi, Thiệu Nghiệp nhìn chằm chằm cô gái trẻ trung đi ở phía trước.

Chu Tử Tri hôm nay tạm ngừng quay một ngày, những người khác trong đoàn thì không được may mắn như vậy, sau khi vui vẻ thì nên làm gì vẫn phải tiếp tục làm.

Phòng tân hôn đã chuẩn bị ổn thỏa, giờ phải dùng, trước quay Hoàng đế Tạ Sở.

Ngồi một bên Tạ Sở đốt điếu thuốc, ánh mắt hỏi Vương Phú hút không.

"Tối hôm qua cảm lạnh, cổ họng đau." Vương Phú lau mặt,"Sao?"

Tạ Sở nghiêng mắt,"Sao cái gì?"

"Tử Tri với Úc Trạch rồi." Vương Phú nhếch miệng, lộ ra một tí răng nanh,"Chừng nào tới anh?"

"Vương đạo diễn nói gì vậy?" Tạ Sở phun ra vòng khói, miễn cưỡng nói,"Sao tôi nghe không hiểu?"

"Đương nhiên là cậu với Úc Thiến rồi." Vương Phú chỉnh chỉnh mũ,"Sao hả? Còn giả ngu với tôi."

Hắn ra ý bảo phó đạo diễn lo việc khác đi, quay đầu hỏi Tạ Sở,"Chừng nào kết hôn đó?"

"Cái gì?" Tạ Sở như nghe được chuyện cười,"Kết hôn?"

Bả vai hắn kích thích, không ngừng cười "Vương đạo diễn, không sợ anh chê cười, tôi mắc chứng bệnh sợ hôn nhân nặng, với lại tôi đã từ bỏ trị liệu rồi."

Kết hôn hai từ này căn bản không ở trong nhân sinh của hắn, hắn tuyệt đối sẽ không cho phép có người nhúng tay vào sinh hoạt hắn, với hắn mà nói, không khác nào gặp đại nạn.

Cho nên cặp kè vui đùa thì được, đừng ước hẹn trọn đời với hắn.

Vương Phú ngạc nhiên,"Thật hay giả vậy?"

Hắn tạp miệng,"Nói vậy cậu với Úc Thiến...... Hai người không có khả năng?"

Tạ Sở mãnh liệt hút một hơi thuốc, vừa muốn mở miệng, kết quả sặc khói, ánh mắt hắn có điểm hồng, "Không có khả năng."

Buổi chiều Tạ Sở nhận một cuộc điện thoại, vẻ mặt đại biến,"Cái gì? Lại chảy máu? Cô ấy sao rồi? Trấn an cô ấy đi, tôi đến liền."

Bên cạnh Tom nhìn thấy hắn rất kích động, có chút hoang mang,"Sao thế? Xảy ra chuyện gì?"

"Về nói sau." Tạ Sở không có thời gian giải thích, hơn nữa cũng không phải một hai câu có thể nói rõ ràng, hắn cởi bỏ long bào trên người,"Cậu ở đây đi, tôi đi một mình được rồi."

Tom không kịp ngăn cản, trơ mắt nhìn người bình thường cái gì cũng không quan trọng không quan tâm trở nên hấp tấp vô thố, chẳng lẽ bởi vì phụ nữ?

Trừ này ra, hắn thật sự nghĩ không ra cái khác.

Tạ Sở không để ý tới ánh mắt cổ quái của người đại diện đang nghiền ngẫm hắn, hắn rảo bước chạy nhanhđến chỗ Vương Phú.

"Vương đạo diễn, xin lỗi, bây giờ tôi có chuyện gấp phải đi ngay."

Vương Phú nhướn mày,"Ngay bây giờ?"

Hắn còn chưa hề thấy Tạ Sở vội vã như thế

Tựa hồ là nghĩ tới cái gì, Vương Phú phất tay,"Vậy anh đi nhanh đi, xong việc liên hệ tôi, tôi sẽ quay những cảnh khác trước."

Hắn dám khẳng định là có liên quan đến Úc Thiến, cho chút nhân tình, đối với hắn mà nói là chuyện tốt.

Đám nhân viên và mấy diễn viên khác ở chung quanh đều ngạc nhiên, Vương đạo diễn dễ nói chuyện từ hồi nào vậy.

Còn Tạ Sở nữa, vội đến thế, là chuyện lớn cỡ nào?

Trường quay mọi người đều quay đầu tỏ ánh mắt hiếu kỳ, Tạ Sở vội vàng biến mất dáng, không nói thêm một tiếng chạy mất rồi.

Che chắn kín mít Tạ ảnh đế xuất hiện tại bệnh viện, hắn đến thẳng khoa sản, quét mắt những người đàn ông ngồi ở bên ngoài một chút, lại quét qua một tấm bảng đề chữ: Cấm nam đi vào.

Tạ Sở hướng đến chiếc ghế duy nhất không người ngồi xuống, áp áp vành nón, bắt chéo chân.

Những người đàn ông bên cạnh đều cắm cúi vào điện thoại, Tạ Sở thì không, hắn nhìn chằm chằm của phòng khám, hoàn toàn không phát hiện bản thân có cái gì bất đồng với người khác.

Đợi hơn nửa tiếng, Úc Thiến đi ra, thoáng nhìn, đi đến. Trước mặt cô dừng lại hai cái đùi cùng một đôi giày da, cô bỗng nhiên ngẩng đầu, ánh mắt nóng bỏng.

Hai người đều mang khẩu trang đội mũ, chỉ chừa đôi mắt lộ ra ngoài, thế nhưng ánh mắt chạm nhau ở một khắc, ai cũng nhận ra đối phương.

Úc Thiến thoạt nhìn không hề tăng cân, khẩu trang che khuất trên mặt cô, cô cái gì cũng chưa nói, lướt qua Tạ Sở đi về phía trước.

Cô không có hứng thú đi đoán là ai báo cho Tạ Sở biết, bởi vì ở đây nhìn thấy đối phương mới là đều khiến cô quan tâm nhất, đã thuyết minh rất nhiều chuyện, có đôi khi hành động quan trọng hơn so với lời nói.

Tạ Sở chạy nhanh đến gần, trực tiếp giành lấy danh sách cô cầm trên tay, thấy rõ phải làm mấy hạng mục kiểm tra, đường cong cằm kiên nghị, yên lặng đi xếp hàng.

Đứng tại chỗ Úc Thiến than nhẹ một tiếng, cô sờ sờ bụng, con à, con phải kiên cường lên, ba con chịu nhận con rồi.