Có Chuyện Nào Nam Chính Có Tính Chiếm Hữu Mạnh Đáng Giới Thiệu Không

Chương 1



Một đêm vừa yên tĩnh lại vừa có cảm giác bí ẩn. Tôi mặc một thân bạch y, đem theo chiếc đèn lồng, đi dạo ở sân sau của Hầu phủ, tâm trạng có chút phức tạp.

Phu quân mới thành hôn của tôi, Ngụy Ngọc, trong lúc bái đường, bị đột tử do mang bệnh nặng.

Là thê tử mới cưới của Ngụy Ngọc, lẽ ra tôi phải buồn, nhưng tôi đối với hắn không có tình cảm gì nhiều.

Tôi chỉ gặp Ngụy Ngọc một lần vào ngày thành thân. Ngụy Ngọc vừa chết, tôi liền trở thành góa phụ.

Một góa phụ không cần hầu hạ phu quân mà có thể hưởng vinh hoa phú quý trong Hầu phủ.

Tôi khẽ thở dài: "Haizz... Ngụy Ngọc..."

Đột nhiên, tôi cảm thấy cánh tay cứng nhắc.

Hóa ra có người đang nắm lấy tay tôi.

Tôi ngạc nhiên mở to hai mắt, cố gắng rút tay mình ra.

Giây tiếp theo, người nọ đột nhiên giữ chặt eo, ôm cả người tôi vào lòng.

[Ưm...]

Hương tuyết tùng thoang thoảng xộc vào mũi, tim tôi đập chậm nửa nhịp, hô hấp có chút ngưng trệ.

Chiếc đèn lồng trắng rơi xuống đất, ánh sáng quá mờ, tôi không thể nhìn rõ diện mạo của người đàn ông trước mặt.

"A Nga..."

Người đàn ông vuốt ve má tôi và gọi tên tôi thật khẽ.

Cứu mạng!!

"Cứu... Ưm..."

Tôi ra sức giãy dụa, cố hết sức để đẩy hắn ra, thế nhưng ngực tên nam nhân này cũng quá cứng rồi, bất kể tôi đẩy thế nào, đều không thể lay chuyển được hắn.

Tên đó bỗng nhiên bế tôi lên, đè cả người tôi xuống hòn non bộ, vén những sợi tóc bị xõa trên mặt tôi rồi cúi xuống hôn tôi một cách điên cuồng.

Hắn đã sớm ném đi chiếc đèn lồng, hơn nữa nơi này ít người, sắc trời lại tối, có lẽ sẽ không ai chú ý tới.

Nụ hôn của nam nhân này vừa nóng bỏng lại vừa mãnh liệt, mang theo ý tứ muốn trừng phạt.

Tôi bị hôn đến nỗi không thể thở được, một lúc lâu sau đó, cuối cùng hắn đã buông tôi ra.

"Ngươi có bệnh có phải không!"

Tôi lau miệng thật mạnh, vừa phẫn nộ lại vừa nhục nhã, tôi giơ tay muốn tát hắn, và hét thật to, "Cứu mạng! Ưm..."

Hắn nắm lấy cổ tay tôi, kéo tôi vào lòng, và bịt miệng tôi, "A Nga, là ta."

Giọng nói này... khá quen thuộc.

Lý trí tôi từ từ trở về, tôi chợt nhớ tới thiếu niên ban ngày mình nhìn thấy ở linh đường.

Nhị thiếu gia ôn nhu và hiền lành của Hầu phủ, Ngụy Hi.

Ban ngày, Ngụy Hi mang một thân trường bào màu trắng, dáng người cao thẳng, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng, là một thiếu niên tuấn mỹ ôn nhuận như ngọc. Thấy tôi, Ngụy Hi chỉ gật đầu cười nhẹ, gọi một tiếng tẩu tử.

Nhưng dù thế nào đi nữa, cũng không thể liên tưởng thiếu niên ôn nhu kia, cùng tên điên trước mắt này lại là một.

Tôi vừa sợ vừa giận: "Ngụy Hi, buông ta ra, ta là tẩu tử của đệ!" (tẩu tử: chị dâu)

Ngụy Hi nghiêng đầu, cổ họng phát ra một tiếng cười lạnh: "Tẩu tử? A Nga, nàng cùng Ngụy Ngọc còn chưa bái đường xong, không thể coi là thiếu phu nhân của Ngụy gia."

Nói như vậy, tôi đã bị bán cho Ngụy phủ rồi.

Phụ mẫu đã bán tôi cho đại thiếu gia nhà họ Ngụy, Ngụy Ngọc với giá trăm lượng bạc để xung hỉ.

Mặc dù tôi và Ngụy Ngọc còn chưa bài đường xong, nhưng trên danh nghĩa tôi vẫn là đại thiếu phu nhân của Ngụy gia!

"Vậy thì đã sao? Ngụy Hi, ta có thể giả vờ rằng không có gì phát sinh vào tối nay, hãy tránh xa ta ra!"

Với vẻ mặt tức giận, tôi hằn học trừng mắt nhìn Ngụy Hi.

Sắc trời tối đen, tôi không thể nhìn rõ vẻ mặt của Ngụy Hi như thế nào.

Nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt của hắn.

Ánh mắt ấy giống như một con rắn độc nhìn chằm chằm, vừa lạnh lùng lại vừa u ám.

Tôi nhịn không được rùng mình, đẩy Ngụy Hi ra, cầm đèn chạy biến.

Ngụy Hi không ngăn cản tôi.

Chiếc đèn lồng được thắp sáng lên, tôi nhịn không được quay đầu lại.

Thiếu niên tuấn mỹ đang mang một áo bào màu trắng như ánh trăng đứng bên cạnh hòn non bộ, khuôn mặt tuấn tú vốn là được cho là ôn nhu nhưng bởi vì ánh mắt lạnh lùng nên nhìn có chút đáng sợ.