Cố Chấp Yêu Em

Chương 11: Chiếc Xe Bí Ẩn



Về đến nhà Nhược Giang bắt đầu vào việc dọn nhà và trang trí, cứ nghĩ một chút sẽ xong ngay đến khi cô nhìn lại đồng hồ thì đã là 16 giờ chiều, cô mới lật đật đi nấu tô mì ăn lót dạ rồi làm tiếp.

Đến khi làm xong trời cũng chuyển sang màu đen rồi, cô mệt mỏi nằm lên ghế sô pha mà tận hưởng khúc nhạc mà di động cô đang phát.

Cố Nhậm ngồi trên xe do dự muốn vào trong nhưng lại không dám, cứ thế anh ngồi trong xe như vậy suốt mấy tiếng đồng hồ mới khởi động xe đi. Khi nãy anh còn rất mong là cô có thể tình cờ xuất hiện chứ xem ra anh quá ảo mộng rồi.

Mỗi buổi tối anh cứ dành một chút thời gian để chạy đến nhà cô mà ngồi đợi, đến nổi bà Trần cũng dần quen việc này của anh, cứ đúng thời gian chiếc xe đó dừng đúng một chỗ đó, người trên xe cũng chưa từng xuống xe, bà Trần không biết anh đến đây là có mục đích gì.

Lần này cũng vậy, nhìn thời gian trôi đúng giờ chiếc xe đó lại chạy đi mất, bà Trần đang tò mò về chuyện của anh mà không biết Nhược Giang đang đứng sau lưng bà.

" Bà ơi!"

" H..hả giật cả mình"

" Hihi con có mua cái này biếu bà"

" Cái con bé này được rồi chúng ta vào trong nói chuyện"

" Dạ vâng"

Mấy ngày sắp tới Cố Nhậm sẽ về nhà chính chào đón năm mới cùng gia đình, nếu anh còn lấy cớ bận việc không đến thì có lẽ Lưu Thi sẽ đến nơi ở kéo anh về mất.

Vì sắp đến Tết Nguyên Đán Lưu Thi luôn bận rộn việc trang trí nhà, bà muốn tự tay làm việc này nên bà cho người làm của mình nghỉ để về quê.

Bà đang ngồi cắm hoa thì nghe tiếng xe chạy vào, không đoán cũng biết là ai đã về, hôm nay Cố Thẩm cũng chính là chồng bà có hẹn với đám bạn già nên đã đi tụ hop từ chiều đến giờ, nhìn căn nhà lớn chỉ còn một mình bà khiến lòng bà có chút nhớ nhung Nhược Giang.

"Con về rồi đấy à! đã ăn gì chưa để mẹ xuống bếp nấu cho con"

" Dạ thôi! con ăn bên ngoài rồi, con lên phòng đây"

" Nè! mấy ngày tới đến ngày giao thừa rồi con có thể hỏi Nhược Giang có thể đến đây dùng bữa với mẹ được không?"

" Con sẽ hỏi ý kiến cô ấy"

" Ừm ngày mai đi hỏi liền đi"

" Được được nghe mẹ hết! con lên phòng đây "

Sáng hôm sau, vì muốn lấy lòng nhà họ Cố nên Bạch Điểm từ sáng đã chạy đến Cố Gia muốn Lưu Thi đi mua sắm cùng mình. Cô ta nghĩ anh yêu thương ba mẹ của mình như vậy thì cô ta sẽ lấy lòng họ trước, như thế sẽ có lợi cho mối quan hệ của cô ta hơn.

Lưu Thi nghĩ Bạch Điểm dù gì được bà chứng kiến từ nhỏ đến lớn, nếu từ chối cũng không hay ho gì nên đành cùng cô ta đi mua sắm. Bà cũng yêu thương cô ta như con cháu trong nhà nhưng đến khi cô ta lớn bà càng biết bản tính kiêu ngạo kia, chỉ cần không làm việc gì quá đáng là bà vẫn chấp nhận được.

Hai người đến trung tâm thương mại, nhân dịp này bà cũng mua vài món đồ để dành tặng cô gái nhỏ kia và mua đồ cho gia đình, bà tính gọi Cố Nhậm đi chung nhưng bà biết thế nào anh cũng sẽ khó chịu khi thấy Bạch Điểm đi cùng nên thôi.

Những người có duyên với nhau nhất định ông trời sẽ tác hợp cho người đó gặp nhau lần nữa, Nhược Giang được Nguyệt Đồng và Linh San kéo đi đến trung tâm để sắm đồ.

Cô vừa mới thức dậy tinh thần còn chưa tỉnh táo đã bị những cuộc điện của hai người kia phá đi giấc ngủ của mình, và chỗ ba người đang lựa đồ cũng là nơi Bạch Điểm đưa Lưu Thi đến.

Bà cũng không ngờ lại gặp được Nhược Giang ở đây, nhìn gương mặt còn mơ màng kia bà có chút buồn cười chắc là do hai cô bạn bên cạnh kéo đến đây rồi.

" Bác nhìn xem bộ này có hợp với con không?"

" Hả rất hợp nha"

" Bác nhìn gì vậy?"

" À bác thấy người quen thôi"

" Vậy chúng ta đến đó chào hỏi một tiếng không bác"

Bạch Điểm cố gắng tỏ ra bản thân là một cô gái hiểu chuyện nên mới đưa ra lời đề nghị này, nếu biết người quen của Lưu Thi là ai chắc cô ta sẽ hối hận với đề nghị này của mình mất.

" Ý kiến rất hay, người quen bác bên kia chúng ta đến chỗ con bé đi"

" Dạ"

Nhìn từ xa Bạch Điểm dường như không thể tin vào mắt mình, trong đầu nghĩ chắc không phải là ba con người kia đâu nhỉ, trong lòng rất rối nhưng vẻ mặt vẫn nở nụ cười có chút giả tạo.

" Nhược Giang "

Nghe cái tên này làm cho Bạch Điểm chết đứng tại chỗ, mất vài nhịp mới có thể bắt kịp bước chân của Lưu Thi, Nhược Giang rốt cuộc đã quen biết Lưu Thi như thế nào chứ.

Xưa nay tính tình bà rất thân thiện nhưng vẫn giữ đúng khoảng cách với người mà bà không tin tưởng và không thích nhưng bây giờ nhìn xem chẳng có một chút khoảng cách nào, cả người ngoài cũng nhìn ra bọn họ thân thiết đến mức độ nào rồi.

Bạch Điểm cố gắng kìm nén sự chán ghét kia, tay nắm chặt góc váy để trấn an bản thân một chút, không thể bản thân mất mặt trước mẹ của Cố Nhậm được.