Cố Chấp Trói Buộc, Cố Chấp Yêu Em

Chương 20: Cố chấp



"Kiện Huân ngày hôm khác chúng ta nói chuyện sau."

Tố Cẩm Huyên không muốn hai người gặp nhau trong tình cảnh lén lút thế này, hơn nữa mẹ chồng cô còn ở ngoài kia nhỡ đâu bà ấy thấy được cảnh này sẽ nghĩ thế nào đây?

Tố Cẩm Huyên nhẹ nhàng khuyên nhủ Đổng Kiện Huân, mong sao anh ta có thể nghe theo, cho cô một chút thời gian.

Thời điểm Tố Cẩm Huyên đi ra cửa bỗng nhiên bị bàn tay Đổng Kiện Huân nắm chặt lại, anh ta khó hiểu nhìn chằm chằm vào cái ót của cô lên tiếng:

"Huyên Huyên anh tưởng tối qua chúng ta đã nói rõ ràng chuyện này rồi mà? Em ở đây chẳng phải để gặp anh sao?"

Tố Cẩm Huyên nghe xong đầu lông mày lập tức nhíu chặt, cô mang theo nghi hoặc xoay người lại:

"Nói cái gì...Tối qua?"

"Huyên Huyên có phải đã xảy ra chuyện gì không? Đang nói thì em tắt máy anh gọi lại mãi mà không được." Đổng Kiện Huân tiến thêm một bước đến gần Tố Cẩm Huyên, anh ta đưa cả hai tay lên bắt lấy cổ tay nhỏ bé của cô:

"Hay là Thương Chiến Nam biết được đã làm khó em? Thằng khốn đó có ngày anh khiến cho nó thân bại danh liệt."

Đầu óc Tố Cẩm Huyên mù mịt không nghe lọt tai những lời Đổng Kiện Huân đang nói. Cô chăm chú sắp xếp lại từng chi tiết cuối cùng mọi chuyện đều được sáng tỏ.

Bảo sao di động của cô còn nhiều pin như thế mà lại sập nguồn...

"Kiện Huân hôm ở trong bệnh viện chúng ta đã nói rõ ràng rồi mà, hiện tại em là người đã có gia đình."

Tố Cẩm Huyên thở một hơi dài đằng đẵng gạt tay Đổng Kiện Huân ra khỏi tay mình, suy nghĩ của cô trước sau vẫn như một, nếu như cô và anh vẫn còn tình cảm với nhau thì để sau khi cô cùng Thương Chiến Nam ly hôn đã rồi hẵng nói.

Cô không muốn bị mang tiếng là người phụ nữ lăng nhăng, bố mẹ cô già rồi ông bà ấy không mang nổi sự nhục nhã này.

Ngày cùng anh nuôi ý định bỏ trốn đã là quyết định liều lĩnh nhất cuộc đời cô rồi.

"Huyên có phải em đã yêu hắn ta rồi không?" Bàn tay Đổng Kiện Huân buông thõng xuống, cánh môi run rảy hỏi cô.



Tố Cẩm Huyên cụp mắt đối với câu hỏi này tự nhiên không biết nên trả lời như thế nào?

Đổng Kiện Huân nhìn dáng vẻ do dự của Tố Cẩm Huyên cười một cách thê lương:

"Huyên em thay đổi rồi, trước đây khi anh hỏi câu này em không cần suy nghĩ mà trả lời anh ngay."

Anh ta không thể nào chấp nhận nổi sự thật này, anh ta cái gì cũng thua kém Thương Chiến Nam, mỗi nắm được trái tim Tố Cẩm Huyên là đáng tự hào, bây giờ thì sao? Ở trước mặt gã khốn kia anh ta còn lại gì đây?

"Kiện Huân." Tố Cẩm Huyên mấp máy cánh môi muốn nói điều gì đó nhưng rất lâu chẳng thể phát ra thành tiếng, sau một hồi cô đem lời kia chuyển thành câu khác:

"Anh nghỉ dạy ở trường rồi sao? Em tưởng ước mơ của anh là trở thành giáo sư?"

Đổng Kiện Huân chống tay vào thành bồn rửa tay, giáo sư gì chứ? Anh ta là người tỉnh lẻ tới Thịnh Đế làm việc, gia cảnh không tốt tiền bạc lại càng không, giỏi giang thì đã sao không phải vẫn bị kẻ khác ngồi lên đầu lên cổ?

Anh ta không muốn nghèo nữa, muốn nhanh chóng trở nên giàu có đè bẹp hết tất cả những kẻ đã từng khinh bỉ mình.

"Ước mơ của anh là em."

Tố Cẩm Huyên đặt tay lên mu bàn tay anh ta nhỏ giọng:

"Kiện Huân em không muốn vì em mà anh đánh mất cả tương lai tươi đẹp phía trước."

Dẫu sau này có thế nào, tình cảm không còn dành ở chỗ anh nữa, thì anh vẫn là một phần hồi ức đẹp đẽ của cô.

Có lẽ từ thời điểm bị bắt về kia mối duyên phận giữa hai người đã đứt đoạn rồi.

"Kiện Huân em luôn hy vọng anh sống tốt."

Tố Cẩm Huyên nói dứt câu cũng thu tay về, mu bàn tay Đổng Kiện Huân lập tức trở nên lẻ loi cô quạnh, anh ta nghiêng đầu nhìn theo tấm lưng liên định rời đi của cô rồi đấm mạnh tay xuống thành bồn cứng rắn...

Tố Cẩm Huyên từ nhà vệ sinh đi ra được mấy bước liền thấy mẹ chồng đang hướng về phía mình, cô nhanh chân đi tới bên bà.



Chưa đợi Tố Cẩm Huyên mở lời Thương phu nhân đã hỏi: "Con không khỏe?"

"Để mẹ lo lắng rồi." Tố Cẩm Huyên mỉm cười đỡ tay mẹ chồng, áy náy nói vài câu khách sáo.

Bạch Cúc Lam nghe vậy không hỏi thêm điều gì nữa, trong thâm tâm bà ta vẫn không hề ưng ý người con dâu này, nhưng vì hạnh phúc cả đời con trai đành cố gắng thử mở lòng.

Hai người đi lại bàn ăn ngồi được một lát thì di động của Tố Cẩm Huyên đổ chuông, là Thương Chiến Nam gọi tới.

"Em và mẹ xong chưa anh đang ở bên ngoài nhà hàng."

Tố Cẩm Huyên đưa máy lên tai nghe, thanh âm trầm ấm ngay tức khắc truyền đến.

Cô theo đó nhìn ra ngoài cửa, chiếc xe Rolls Royce quen thuộc rơi vào trong tầm mắt.

Thương phu nhân đặt cốc nước xuống bàn giải thích: "Vừa rồi con không ở đây nó đã gọi."

"Dạ." Tố Cẩm Huyên cất lại di động vào túi xách, sau đó kết thúc bữa ăn trưa tại đây cùng mẹ chồng đi ra cửa.

Thương Chiến Nam mới xa vợ có vài giờ đã nhớ nhung tới mức xuống xe chờ đợi, thấy cô một cái liền lao tới ôm ấp cho thỏa lòng.

"Mất hết thể diện." Thương phu nhân tặng cho con trai một ánh nhìn khó ưa, rồi như sợ mất mặt đứng cách xa đôi nam nữ kia một khoảng.

Thương Chiến Nam một tay ôm vợ một tay ôm mẹ lấy lòng: "Chiều con rảnh làm chân xách đồ cho hai người."

Bà Cẩm Lam ngoài mặt vẫn tỏ ra nghiêm nghị nhưng trong lòng lại rất vui, dẫu vậy bà cũng là người hiểu chuyện không muốn làm kỳ đà cản mũi đôi vợ chồng trẻ khéo léo từ chối:

"Mẹ đi nửa ngày mệt rồi, các con đi đi."

Thương Chiến Nam không có ý kiến lén hôn trộm vợ một cái rồi mới ngồi vào ghế tài xế.

Chiếc xe vừa lăn bánh trên bậc thềm có một ánh mất ngút trời lửa giận dõi theo, bàn tay Đổng Kiện Huân siết chặt đầy căm phẫn.