Cố Chấp Trói Buộc, Cố Chấp Yêu Em

Chương 2: Hôn lễ



Chiếc xe dần dần lăn bánh rời xa bến cảng, cũng như đặt dấu chấm hết cho mối tình nhiều năm giữa Tố Cẩm Huyên và Đổng Kiện Huân.

Cô và anh quen nhau trong buổi gặp mặt cựu sinh viên, dáng vẻ hiền lành ưu tú đó tức khắc chạm tới trái tim cô.

Bọn họ hợp nhau tới mức có thể nói thâu đêm suốt sáng cũng không hết chuyện.

Dự định tương lai của cả hai là cùng nhau mở một cửa hàng mỹ nghệ, sống những ngày tháng êm đềm.

Nhưng bây giờ thì sao? Cô chỉ có thể chôn chặt nó ở trong lòng.

Tố Cẩm Huyên nhìn vào trong gương chiếu hậu, thấy Đổng Kiện Huân được người của Thương Chiến Nam đưa lên xe mới an tâm.

Nơi khóe mi vừa buông xuống dòng lệ đã bị người nào đó bức ép lau sạch, Tố Cẩm Huyên hít sâu vào một hơi ngữ điệu oán hận cất lên:

"Thương Chiến Nam anh có biết yêu là gì không?"

Chiếc khăn trên gò má Tố Cẩm Huyên ngừng chuyển động, tiếp đến từ từ buông xuống.

Phải mất tới một phút, Tố Cẩm Huyên mới nhận được câu trả lời từ Thương Chiến Nam.

"Tôi có thể nguyện chết vì em, nhưng không thể để em rơi vào tay kẻ khác."

Tố Cẩm Huyên không nhịn được cười khẩy châm chọc, đó là yêu sao? Nếu thực lòng yêu một người sẽ toàn tâm toàn ý cầu mong đối phương được hạnh phúc, nghe theo sự lựa chọn của đối phương, chứ không phải là cố chấp giành giật.

Anh ta có chăng đang hiểu lầm giữa hai khái niệm yêu và ích kỷ?

"Thương Chiến Nam anh có thực sự yêu tôi như lời anh nói không? Chỉ có mình anh biết."

Tố Cẩm Huyên quay đầu nhìn thẳng vào mặt anh ta, thẳng thắn nói:

"Còn tôi sẽ không yêu anh."

Lời này vừa nói ra ngay lập tức nhận được thái độ giận dữ của Thương Chiến Nam.

Anh ta cực kỳ không vui vì điều này, nhưng anh ta lại không có cánh nào thay đổi được sự thật rằng Tố Cẩm Huyên không yêu mình.



Anh ta là con người, trái tim cũng biết đau. Giá như Tố Cẩm Huyên dành cho anh ta một chút tình cảm, sẽ thấy được anh ta chân thành biết bao nhiêu.

Trong lúc Tố Cẩm Huyên nghĩ rằng Thương Chiến Nam sẽ nổi cáu, thì anh ta lại vòng tay ôm lấy cô.

Tố Cẩm Huyên đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn để Thương Chiến Nam toại nguyện, cầm lấy bàn tay anh ta đẩy ra.

Thế nhưng cô càng chống cự cánh tay kia càng siết chặt, cuối cùng anh ta phải đưa ra tối hậu thư Tố Cẩm Huyên mới chịu ở yên.

"Ngoan ngoãn một chút, anh không phải người kiên nhẫn đâu."

Thương Chiến Nam tựa đầu vào trán Tố Cẩm Huyên, đôi mắt mơ hồ nhìn xa xăm, lẩm bẩm nói câu gì đó mà cô không thể nghe rõ.

"Rồi đến một ngày nào đó em sẽ yêu anh thôi."

Anh ta không biết là tự tin thái quá, hay đang an ủi lòng mình nữa.

Thương Chiến Nam đưa Tố Cẩm Huyên về lại nơi tổ chức hôn lễ, hoàn thành các bước để trở thành vợ chồng trên danh nghĩa.

Quan khách tuy có dị nghị, nhưng lại kiêng kỵ thế lực nhà họ Thương cho nên ai nấy đều tỏ ra như chưa có chuyện gì xảy ra, nói lời chúc phúc đôi trai tài gái sắc.

Còn về phần ông bà Thương vốn đã không ưa gì Tố Cẩm Huyên, sau vụ việc mất mặt này sự ghét bỏ chỉ có tăng thêm.

Bọn họ không hiểu con trai mình tại sao phải cố chấp như vậy, trên đời này thiếu gì phụ nữ? Đã không môn đăng hậu đối thì chớ, còn vô phép tắc.

Đoạn Thương Chiến Nam dắt tay Tố Cẩm Huyên đi kính rượu, bà Thương thể hiện ra mặt không thèm đón lấy ly rượu mừng của con dâu.

Tố Cẩm Huyên cái gì cũng biết, nhưng cô cũng chẳng có lòng nịnh bợ người mẹ chồng này, mặc cho bà ta mặt nặng mày nhẹ.

"Cẩm Huyên con muốn bố mẹ chết phải không?" Bố mẹ Tố chờ cơ hội con rể đi tiếp khách, kéo con gái ra một góc hỏi tội.

Tố Cẩm Huyên không thấy bản thân sai ở đâu cả, nhà cô cũng đâu phải có mình cô là con gái? Vì sao người hy sinh nhất định là cô?

"Con không muốn lấy anh ta, là bố ép con."



"Hỗn láo." Ông Tố Bằng tức đến nổ đom đóm mắt, giơ tay lên định cho con gái một cái bạt tai, may sao có bà Tố kịp thời ngăn lại.

"Con bé giờ là vợ Thương Chiến Nam, ông không thể đánh nó được."

Tố Bằng hừ mạnh một cái: "Làm như bố bắt mày lao vào chỗ chết không bằng, gả được vào nhà họ Thương là phúc mấy kiếp mày tu được đấy, theo cái thằng hai bàn tay trắng kia chịu được mấy ngày?"

Tố Cẩm Huyên tư tưởng khác bố mình, cô không quan trọng trong tay Đổng Kiện Huân có bao nhiêu, chỉ cần anh ta nỗ lực, cô tin tưởng một ngày không xa bọn họ sẽ thành công.

"Ngu lắm con ạ, đợi đầu óc mày tỉnh táo sẽ nhận ra, không có tiền khác hết tình."

Tố Bằng bực bội lôi kéo vợ rời đi, nếu không phải Thương Chiến Nam chỉ đích danh Tố Cẩm Huyên, ông ta cũng chẳng phí hoài tâm sức làm gì.

Ông ta có hai người con gái, hơn kém nhau một tuổi nhưng tính cách lại hoàn trái ngược nhau, Tố Cẩm Huyên thì cứng đầu khó bảo trong khi đó Tố Cẩm Băng hiền dịu nghe lời.

"Chị sao lại để bị bắt về thế?"

Bố mẹ Tố vừa nhấc chân đi khỏi, Tố Cẩm Băng từ đâu bước tới trước mặt Tố Cẩm Huyên, với dáng vẻ hậm hực gắt gỏng.

Tố Cẩm Huyên chuẩn bị trả lời thì chợt nhận ra trong câu hỏi đó có phần khác lạ, đầu lông mày cau lại nói: "Em hình như không muốn chị qua lại?"

Tố Cẩm Băng biết mình lỡ miệng, thay đổi sắc thái ôm lấy cánh tay chị gái làm nũng:

"Chị nói gì kì vậy? Em đương nhiên mong ở cạnh chị rồi nhưng còn mong chị được hạnh phúc hơn."

Dù sao cũng là em gái ruột thịt, Tố Cẩm Huyên cho rằng bản thân suy nghĩ nhiều quá sinh ra ai nói gì cũng cảm thấy khó chịu.

Cô vỗ lên mu bàn tay em gái mỉm cười: "Cảm ơn em, tiếc là chị không được may mắn."

Tố Cẩm Băng đảo mắt tìm kiếm bóng dáng Thương Chiến Nam, nhớ tới điều gì đó nhỏ giọng: "Anh Kiện Huân đi một mình sao ạ?"

Tố Cẩm Huyên thoáng tia u sầu lắc đầu:

"Anh ấy bị Thương Chiến Nam đánh trọng thương, hiện tại đang nằm viện có thời gian em giúp chị đi thăm anh ấy nhé."

Tố Cẩm Băng để có cơ hội tới lui nhà chị gái nhanh chóng gật đầu đáp ứng.