Cố Chấp Không Muốn Rời Xa

Chương 30



Ban ngày, câu lạc bộ Tiêu Vân trông càng lộng lẫy, tráng lệ hơn cả buổi tối. Ba chiếc xe xếp hàng đậu ngoài cổng lớn, xe tham quan đã đợi bọn họ sẵn.

Xe tham quan chở bốn người họ vòng qua sảnh chính, đến sân gôn rồi đến quán ăn sân vườn ven hồ.

Hôm nay thời tiết rất đẹp, bên ngoài không có nắng, gió thổi dìu dịu. Trời tốt thế này sao có thể trốn trong phòng ăn được, vậy nên trên đường đi Tần Thừa đã sắp xếp địa điểm hợp lý.

Tân Nguyệt đã tới Tiêu Vân vài lần, nhưng phần lớn đều ở sảnh chính. Cô không ngờ bên cạnh sân gôn lại có hồ nhân tạo lớn và nhà hàng sinh thái thế này.

Bãi cỏ bên hồ được chăm sóc rất tốt, cây xanh mướt và thoáng mát, các khóm hoa đua nở, có vài loài nở trái mùa rất đẹp.

"Kế bên có suối nước nóng, đầu năm nay ba tôi mới sửa sang xong, chắc đến mùa đông sẽ khai trương." Xuống xe, Tân Thừa vừa đi vừa giới thiệu.

"Ghê ghê! Tài sản nhà cậu Tần của chúng ta đúng là càng lúc càng lớn!"

"Chứ sao!" Tần Thừa đắc ý hất cằm: "Còn không mau đến đây hầu hạ anh Tần của cậu!"

"Đồ chảnh chó!" Lê Thiên Hạo mắng cậu rồi quay lại kêu Dịch Tuyên: "Anh Tuyên, cậu Tần kêu chúng ta hầu hạ cậu ấy kìa!"

Dịch Tuyên không mở miệng, ngược lại Tần Thừa khẩn trương chạy đến bịt miệng Lê Thiên Hạo, "Câm mồm lại đi!"

"Ha ha ha, biết sợ rồi cơ?"

Trên đường đi, Tân Thừa không chỉ đặt chỗ mà còn gọi món trước. Lúc họ đến đồ ăn vừa vặn được đem lên.

Cậu đúng là không muốn tiết kiệm tiền của Dịch Tuyên. Bọn họ chỉ có bốn người, nhưng tính cả món tráng miệng thì trên bàn cũng gần hai mươi món, mỗi món đều tốn nhiều công phu.

Lúc mọi người ngồi xuống, Tần Thừa mới thấy trên bàn thiếu rượu, cậu nhanh nhẹn gọi phục vụ tới khui một chai rượu vang đỏ.

Phục vụ đem rượu lên, Tần Thừa đích thân rót rượu cho mọi người, đến ly của Dịch Tuyên cũng bị cậu ta rót vào.

Nếu Dịch Tuyên có thể uống thì cậu ta cũng thử rót cho Tân Nguyệt một ly, "Chị Nguyệt, hôm nay là ngày đầu tiên tụi em nhập học, cũng là ngày đầu tiên trở thành đàn em của chị, chị sẽ nể mặt chúc mừng tụi em chứ?"

Bình rượu cậu vừa đưa tới, Tân Nguyệt liền cầm ly chân cao trước mặt mình lên nhấp một ngụm. Cô cong môi cười: "Chị uống nước trái cây cũng có thể chung vui cùng tụi em mà."

Tân Nguyệt cười điềm đạm, nhưng giọng điệu kiên quyết.

Tần Thừa chỉ hỏi thử thôi, cô không uống thì tất nhiên cậu sẽ không ép, "Thôi vậy."

"Đúng rồi", Tân Nguyệt đặt ly xuống, hỏi: "Hồi nãy em nói cạnh đây có suối nước nóng?"

"Ừm! Chị Nguyệt, chị có muốn tắm không?" Vừa nhắc tới chơi là Tần Thừa liến thoắng, "Vậy chiều nay chị cứ ở đây đi, đừng về đi học, em vẫn chưa mời chị tới câu lạc bộ chơi đàng hoàng lần nào! Vừa hay lần nay anh Tuyên mời ăn cơm, vậy chiều nay em mời mọi người ở lại câu lạc bộ chơi!"

"Cậu biết tính ghê." Lê Thiên Hạo gặm xương xong ném về phía cậu: "Bọn tôi ăn cơm ở câu lạc bộ nhà cậu, cậu bắt anh Tuyên trả tiền. Giờ đến chơi cũng tiêu tiền cho nhà cậu. Đúng là nước phù sa không chảy ruộng ngoài mà."

"Nói nhảm!" Tần Thừa lập tức phản bác, nghênh nghênh trở lại chỗ ngồi, "Nước phù sa nhà tôi phải chảy tới nhà cậu chắc?"

Hai người họ bô bô cãi nhau không dứt, Tân Nguyệt nghe vô cùng vui vẻ, nụ cười trên mặt tươi rói.

Lúc Dịch Tuyên gắp đồ ăn cho, Tân Nguyệt quay qua thủ thỉ cảm ơn hắn: "Em không cần quan tâm chị đâu, ăn nhiều một chút đi."

Tân Nguyệt nói, Dịch Tuyên lại làm như không nghe, cố chấp gắp đồ ăn tiếp. Tới khi cái đĩa nhỏ trước mặt cô bị chất thành núi, không gắp thêm được nữa thì hắn mới chịu ngừng đũa.

"Dịch Tuyên?" Tân Nguyệt nhìn chằm chằm cái đĩa, cảm thấy tâm trạng hắn hơi lạ, hướng người sang chỗ hắn hỏi: "Em sao vậy?"

Dịch Tuyên im lặng một hồi mới thầm nói: "Ăn nhiều vào, cứ nhìn tụi nó hoài."

Nói xong, không đợi Tân Nguyệt đáp lại hắn đã cầm ly rượu lên, xoay xoay hai cái rồi ngửa đầu uống.

Trong ánh sáng tự nhiên, rượu vang đỏ trong ly rượu ánh lên màu sắc tuyệt đẹp. Chất lỏng màu đỏ theo động tác của hắn chậm rãi chảy vào hai cánh môi.

Nhất thời Tân Nguyệt ngắm mê mẩn.

Tóc trên trán Dịch Tuyên bị gió thổi đung đưa nhè nhẹ, ánh mắt hắn nhấp nháy, không nhìn cô mà hỏi: "Nhìn em làm gì?"

Giọng nói mất tự nhiên của hắn làm Tân Nguyệt suýt bật cười.

"Chua dữ à."

Nghe ra ý cười trong giọng cô, lúc này Dịch Tuyên mới chịu nhìn qua.

Nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, hắn ngây ngẩn.

Phía sau Tân Nguyệt là thảm cỏ xanh bát ngát, mặt hồ xanh biết bị gió thổi lăn tăn, gợn lên làn sóng lấp loáng.

Bầu trời cao vút trên không, tầng mây lại giống như đang rất gần. Thái dương tựa nét cười kia, dịu dàng ấm áp bao vây cõi lòng.

Dịch Tuyên thật muốn cất giữ nụ cười ấy, lưu lại vầng thái dương đó mãi mãi.

Trong thế giới tối đen bất tận của hắn, Tân Nguyệt chính là người duy nhất soi sáng hắn.

Nụ cười xán lạn tinh khiết đó của cô mỹ miều đến cỡ nào, chỉ có thể mình hắn biết.

Thấy Dịch Tuyên nhìn mình bất động, Tân Nguyệt tưởng hắn đang ngượng ngùng.

Cô hiểu rõ cười, giơ ly nước nho lên nói dối: "Chị đang nói ly nước này, chua loét hà."

Cô ân cần giải vây giúp hắn, dáng vẻ chiều chuộng.

Dịch Tuyên nhìn cô, sắc mặt dần mềm mại.

Hắn cười mỉm, thầm nói: "Chỉ một chút thôi."

Bốn năm nay, bọn họ đã hình thành sự ăn ý.

Giữa hai người không cần nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt, một nụ cười, một câu vu vơ cũng đủ để hiểu ẩn ý bên trong.

Quán ăn sân vườn xinh đẹp, cây xanh hoa tươi; sóng trên mặt hồ dập dờn như đá quý lóa mắt; tất cả hòa cùng ánh mặt trời dịu nhẹ tạo nên phông nền tuyệt mỹ nhất của họ.

Mỹ thực và rượu ngon chính là những nét chấm phá cho bức tranh đó. Hai nụ cười trao nhau vừa nở, mọi tồn tại xinh đẹp trên thế gian này như ngâm vào mật, cả những phân tử khí xung quanh cũng biến thành đường.

Rượu đủ cơm no, Tần Thừa hùng hổ bắt đầu kế hoạch vui chơi của mình.

Ăn no nên không thể ngâm suối nước nóng ngay, thế là bốn người đi đánh golf trước.

Tân Nguyệt chỉ biết chơi một chút nên hầu như chỉ xem bên cạnh, lâu lâu bị Dịch Tuyên kéo qua tập đánh. Chẳng bao lâu cô đã mệt bở hơi tai về chỗ ngồi nghỉ ngơi.

Cô không phải là dân thể thao, thay vì phải đứng lên vận động thì cô thích ngồi nhìn ba cậu chàng kia chơi golf hơn.

Lúc bên cạnh bọn Tần Thừa, Dịch Tuyên sẽ cười nhiều hơn. Cứ một chút là Tần Thừa pha trò hài, khi đó Lê Thiên Hạo sẽ cười như được mùa, Dịch Tuyên cũng bất giác cười theo.

Một Dịch Tuyên tươi cười thế này tốt biết bao.

Chơi golf xong, ai cũng ra mồ hôi, Caddie lái xe chở bọn họ về sảnh chính. Trung tâm tắm rửa bên đó đang chờ họ tới tận hưởng.

Tắm rửa sạch sẽ, mấy người kia đi xông hơi, còn Tân Nguyệt đến phòng SPA một mình.

Cô là do Tần Thừa dẫn đến, nên cũng xem như là thuộc loại khách VIP. Chuyên viên sắc đẹp niềm nở mang cô vào phòng riêng.

Phòng đã chuẩn bị xong từ lâu, chiếc loa nhỏ trên kệ vang lên tiếng nhạc du dương. Ánh đèn ấm áp, trên giá treo là cái khăn tắm hồng nhạt đang đợi Tân Nguyệt.

Chuyên viên sắc đẹp kêu cô thay khăn tắm còn mình thì đứng ở cửa. Tân Nguyệt tự mình đi vào.

Sợ Tân Nguyệt sẽ có yêu cầu gì đó nên nhân viên chăm sóc mở hé cửa ra một khe nhỏ.

Tân Nguyệt vừa định thay quần áo thì bên ngoài hình như có một người nữa, sau khi biết đã hết phòng riêng, cô ta ngừng ngoài cửa phòng Tân Nguyệt lầm bầm.

"Tôi là khách VIP thẻ bạch kim của mấy người mà tới cái phòng riêng cũng không có?"

Có lẽ đó là một người phụ nữ lớn tuổi, dù đã cố nhỏ nhẹ nhưng chất giọng Đài Loan phát ra nghe có hơi chói tai.

Chuyên viên sắc đẹp của Tân Nguyệt kính cẩn giải thích cho cô ta: "Thật ngại quá, phòng đơn cuối cùng mới có khách vào trong. Nếu bà cần, tôi sẽ giúp bà lấy một phòng đôi để bà sử dụng."

"Thôi được rồi, phiền phức quá. Để chút nữa tôi đến sau." Có vẻ người kia sắp phải đi, giọng nói nghe quen quen.

Nhất thời Tân Nguyệt không nhớ đã nghe qua ở đâu.

Cô định ra ngoài xem thử, nhưng chuyên viên kia đã gõ cửa hỏi cô: "Cô Tân, cô chuẩn bị xong chưa?"

Tân Nguyệt lắc đầu, thầm nghĩ có thể cô nghe lầm cũng nên, rồi cất giọng đáp: "Xong rồi, cô vào đi."

Tân Nguyệt trong phòng SPA gần ba tiếng, lúc ra ngoài thì ba cậu chàng kia đã đi ăn mất rồi.

Cô vốn định đến phòng xông hơi kiếm họ, nhưng lúc ra ngoài lại thấy Wechat Dịch Tuyên gửi qua, kêu cô về lại quán ăn.

Tân Nguyệt cất điện thoại, khi xoay người không chú ý phía sau nên vô tình đụng trúng người ta.

Cô ngã xuống đất, điện thoại rơi xuống kế bên cô.

Tân Nguyệt không đau lắm, vừa định đứng lên trước mặt đã xuất hiện một bàn tay thon dài.

"Xin lỗi."

Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu, nghe trầm khàn. Người đó vươn tay phải, ở cổ tay có một cái hình xăm bông hoa màu xanh lam khuất sau tay áo.

Tân Nguyệt nhìn hình xăm kia thất thần.

Người đàn ông lại hỏi: "Đau không?"

Lúc này Tân Nguyệt mới nhìn lên. Người đàn ông này có đôi mắt sắc bén như ưng.

Thấy cô nhìn mình chằm chằm, đuôi mắt anh ta khẽ động.

"Đứng lên trước đi."

Anh ta cầm lấy tay cô kéo lên. Tay to như gông cùm xiềng xích, cánh tay mảnh mai của Tân Nguyệt bị nắm không thể giãy giụa sinh ra đau đớn.

Tân Nguyệt cau mày nương theo lực tay anh ta đứng lên, ánh mắt ngẩn ngơ ban nãy chợt lãnh lẽo: "Buông tôi ra."

Tiếng cô phát ra làm người đàn ông bất ngờ. Anh ta nới lỏng tay.

Tân Nguyệt lui về sau một bước, khom lưng nhặt điện thoại lên, sau đó cúi đầu lướt qua người đàn ông.

Cô đi rất nhanh, để lại bóng dáng người đàn ông vẫn đứng đó.

Nhìn hình bóng cô, khóe môi hờ hững của anh ta giương lên một nụ cười lành lạnh.

Tân Nguyệt đâm đầu chạy về phía quán ăn, câu nói của Thiệu Khải không ngừng vang vọng trong đầu cô.

"Thất gia tên thật là Tang Kỳ."

"Anh ta rất thận trọng, người ngoài giới cũng không có ảnh chính diện của anh ta, chỉ có mấy tấm ảnh, video mờ."

"Nghe người bên cạnh anh ta nói, bên trong cánh tay phải của anh ta có một hình xăm hoa hồng, bắt đầu từ cổ tay. Mỗi năm anh ta sẽ xăm thêm một tấc cho nó."

Mắt ưng, mũi cao, môi mỏng, xăm cành hoa.

Tân Nguyệt thật sự không ngờ bọn họ lại gặp nhau sớm như vậy.

Càng không ngờ tới vị thất gia đại danh đỉnh đỉnh hóa ra có khuôn mặt trẻ tuổi thế.

Lần này đến thành phố Z, rốt cuộc anh ta có mục đích gì?