Cổ Chân Nhân

Chương 1656: Tiên cổ Đạo Khả Đạo



Một lát sau, Phương Nguyên đã khống chế được con trai Tàng Kiều, trở thành tân chủ nhân của nó.

Bốp bốp bốp.

Hắn vỗ vào gương mặt gã cổ tiên: “Tiểu tử, xem như ngươi thức thời đấy.”

Biểu hiện gã cổ tiên cứng ngắc, không dám động đậy, bên trong ánh mắt hiện lên sự xấu hổ, giận dữ và cừu hận.

Phương Nguyên làm như không thấy.

Sau đó, hắn nhảy lên con trai Tàng Kiều, ngồi ở vị trí mà gã cổ tiên đã từng ngồi, nghênh ngang rời đi.

Trước khi đi, hắn còn để lại một câu: “Tính danh của bổn đại nhân là Sở Doanh, ta là người đã đoạt được con trai Tàng Kiều. Nhớ trở về nói cho gia gia ngươi biết.”

Nhìn con trai Tàng Kiều đã khép vỏ lại, tiến vào dòng nước biến mất không thấy, gã cổ tiên mới nghiến răng nói: “Được, Sở Doanh phải không? Ngươi yên tâm đi, ta đã sớm thông qua cổ trùng thông báo hình dạng của ngươi cho gia gia ta biết rồi.”

“Thiếu gia, tiếp theo chúng ta nên làm sao bây giờ?” Hai mỹ nhân nước mắt lã chã, nắm chặt ống tay áo của gã cổ tiên.

Gã cổ tiên cứng đờ, nhìn không gian chung quanh càng lúc càng nhỏ hẹp. Mấy dòng nước lớn đã bắt đầu thay đổi, sắc mặt của gã lại trầm xuống mấy phần.

Dựa vào thực lực của gã, gã không thể xông đến nơi này. Toàn bộ là nhờ vào con trai Tàng Kiều.

“Yên tâm đi, mặc dù con trai Tàng Kiều đã mất, nhưng gia gia cho ta cổ Du Tử, có thể trở lại bên cạnh cổ Từ Mẫu, mà chỗ đó cũng là nơi ở của gia gia ta.” Gã cổ tiên cắn răng nói.

“Đúng là tốt quá rồi. Chúng ta được cứu rồi.” Hai cô gái vui mừng.

Ầm ầm.

Hai âm thanh trầm đục phát sinh. Hai cô gái xinh đẹp mở to ánh mắt tuyệt vọng, một người nhìn lỗ máu trên người mình, một người nhìn gã cổ tiên: “Công tử, ngươi…”

Sắc mặt của gã cổ tiên trầm như nước: “Ai bảo các ngươi tận mắt nhìn thấy toàn bộ quá trình. Hừ.”

Chợt, trên mặt gã hiện lên biểu hiện thương tiếc.

Gã vươn tay ra, vuốt ve gương mặt non mịn của hai mỹ nhân: “Đáng tiếc cho gương mặt này, vô cùng xinh đẹp. Muốn trách thì trách cái tên Sở Doanh kia đi.”

Nói xong, gã tiện tay đẩy hai thi thể vào bên trong một dòng nước lớn.

Không có tiên cổ phòng bảo vệ, thi thể phàm nhân trong phút chốc bị dòng nước lớn cọ rửa thành cặn bã.

Mắt thấy không gian này sắp sụp đổ, gã cổ tiên nghiến răng, thúc giục tiên cổ Du Tử.

Ở hải vực loạn lưu, đạo ngân các loại vô cùng lộn xộn. Vũ đạo cũng giống như vậy. Cổ tiên không thể tùy ý sử dụng tiên cổ Vũ đạo. Phương pháp an toàn nhất chính là đi bộ.

Nhưng gã cổ tiên sử dụng tiên cổ không phải Vũ đạo mà là Tình đạo.

Tình đạo là thoát thai của Trí đạo. Tam nguyên của Trí đạo là Niệm, Ý và Tình.

Cổ Du Tử, cổ Từ Mẫu là một bộ tiên cổ tiếng tăm lừng lẫy của Tình đạo.

Khi hải vực loạn lưu hình thành, phái Tình đạo còn chưa được khai sáng. Cho nên, gã cổ tiên có thể an toàn sử dụng cổ Du Tử mà không gặp phải nguy hiểm gì.

Gã cổ tiên mặc cho cổ Du Tử kéo mình đi.

Gã giống như tiến vào một dòng sông dài dằng dặc, cả người mơ mơ màng màng. Qua chừng nửa nén hương, gã tỉnh táo lại, phát hiện mình đã trở về phúc địa của Nhậm Tu Bình.

“Gia gia, con…” Gã cổ tiên thấp thỏm, lo âu gọi một câu.

“Hừ, thừa dịp gia gia ta hạ tiên khiếu, hấp thu khí thiên địa, vững chắc phúc địa, ngươi lại dám lén lút ra ngoài đùa nghịch. Sớm biết như vậy, ta đã không đưa con trai Tàng Kiều cho ngươi hộ thân rồi.” Nhậm Tu Bình hừ lạnh nói.

“Gia gia, con trai Tàng Kiều của người bị người ta lấy mất rồi.”

Gã cổ tiên ủy khuất nói: “Con gặp phải một ma đầu. Hắn đoạt mất con trai Tàng Kiều của con, còn giết mất hai thị nữ của con.”

“Ồ?’ Nhậm Tu Bình nhướng mày: “Ngươi nói cho rõ ràng đi.”

Gã cổ tiên liền thêm mắm thêm muối thuật lại câu chuyện.

“Sở Doanh…” Nhậm Tu Bình lẩm bẩm cái tên, không khỏi cau mày.

Đây là lần đầu tiên ông ta nghe đến cái tên này. Hai nữ phàm nhân không tính là gì. Cổ tiên thất chuyển chủ động làm khó mình, tranh đoạt con trai Tàng Kiều, đây đích xác là hành vi của Ma đạo. Nhưng vì sao hắn lại cố tình để lại tên chứ?

Chẳng lẽ hắn không phải Sở Doanh mà là muốn vu oan hãm hại người khác?

Hay còn âm mưu nào khác nữa?

Tóm lại, Nhậm Tu Bình vẫn âm thầm ghi nhớ cái tên này trong lòng.

Ông ta sầm mặt lại, tiếp tục dạy gã cháu trai một trận: “Bây giờ ngươi đã biết giới cổ tiên tàn khốc hay chưa? Cho đến nay, ngươi đi theo bên cạnh ta, nhìn thấy cũng đều là những tiên hữu giao hảo với ta. Bọn họ luôn tha thứ cho ngươi, thậm chí vì ta mà nịnh bợ ngươi. Lần này, ngươi phải tiếp nhận bài học này. Ta phạt ngươi bế quan tu hành mười năm. Trong vòng mười năm phải ở bên trong tiên khiếu của ta, không được ra ngoài một bước.”

“Cái gì?” Gã cổ tiên kinh hãi.

“Biến.” Nhậm Tu Bình vung tay, tầm mắt gã cổ tiên bỗng nhiên thay đổi, chuyển thành một hang động bên trong một ngọn núi.

“Ngọc bất trác bất thành khí (hòn ngọc thô kia nếu chẳng được mài giũa thì cũng chẳng thành món đồ trân quý). Cháu trai, ta không thể để cho ngươi hồ nháo được nữa. Nếu không, cho dù có ta che chở, Đông Hải lớn như vậy, gia gia sẽ không trả nổi nợ cho ngươi. Về phần Sở Doanh, gia gia sớm muộn gì cũng sẽ thu thập hắn.” Nghĩ đến đây, ánh mắt Nhậm Tu Bình lóe lên sát cơ.

“Đã muốn giao hảo với Miếu Minh Thần, không ngại đắc tội với Nhậm Tu Bình một chút.”

“Nói đến, con trai Tàng Kiều này dùng rất tốt, có thể mang theo bên cạnh. Chỉ cần không phải loạn lưu quá mạnh, ta có thể nghỉ ngơi bên trong.”

Phương Nguyên ẩn bên trong con trai Tàng Kiều, thuận lợi tiến lên trong loạn lưu.

Cứ như vậy, khoảng cách đến mục đích càng lúc càng gần.

Nhưng trong hải vực loạn lưu, khoảng cách cũng không đại diện cho hành trình.

Sau khi cướp con trai Tàng Kiều xong, vận khí của Phương Nguyên bắt đầu giảm, liên tiếp đụng phải mấy dòng loạn lưu, phương hướng rối loạn, khiến cho hắn không thể không rơi vào mấy chặng đường vô ích.

Trải qua một vòng lớn, mất một ngày sau, hắn mới đến được trung tâm hải vực loạn lưu.

Quy mô loạn lưu ở đây lại càng lớn. Phương Nguyên tiến vào bên trong giống như kiến rơi xuống dòng sông.

Loạn lưu bình thường có thể cách một khoảng thời gian thay đổi dòng chảy hoặc vị trí.

Nhưng loạn lưu chính giữa hải vực loạn lưu, bởi vì hình thức quy mô quá mức khổng lồ, ngược lại na di không dễ. Mặc dù mỗi thời mỗi khắc đều thay đổi, nhưng trình độ rất nhỏ, cho nên tương đối ổn định.

Bên trong những dòng loạn lưu này xen lẫn rất nhiều bọt khí.

Bọt khí có lớn có nhỏ, nhỏ như đầu người, lớn như ngọn núi.

Bọt khí này được hình thành trong đại chiến, không biết là sát chiêu tiên đạo của vị đại năng nào.

Bên trong bọt khí thường có không ít hài cốt hoặc di chỉ. Thậm chí có bọt khí có cả nước biển và hải đảo cỡ nhỏ bên trong.

“Tìm được rồi, chính là cái này.” Phương Nguyên tìm được mục tiêu, khó khăn tiếp cận, sau đó chen vào.

Màng mỏng bọt khí bị hắn phá ra, nhưng sau đó khép lại, chỉ để lọt vào một chút nước.

Tầm mắt Phương Nguyên thay đổi.

Một mặt biển màu xanh yên tĩnh, không chút chấn động nào.

Bầu trời có màu lòng trắng trứng, thuần khiết một mảnh.

Quả thật là một thế giới khác.

Chính giữa mặt biển có một hòn đảo nhỏ, trên đảo mọc cỏ dại, trong bụi cỏ có rất nhiều cột đá.

Có người nói, thế giới bên trong bọt khí thật ra chính là một góc của hải vực loạn lưu. Chỉ là sau đại chiến, không gian bị xé nứt thành từng khối mà thôi.

Cũng có người nói, đây là mảnh vỡ thế giới của tiên khiếu một vị đại năng. Bởi vì một sát chiêu tiên đạo huyền diệu vô cùng, cuối cùng sinh ra những bọt khí này.