Cô Ấy Có Tiền, Có Sắc, Còn Có Anh Ấy

Chương 54



Lúc đó đã hơn bảy giờ tối, Lộ Thâm mới từ bệnh viện trở về, Diệp Phồn Tinh cũng đang muốn về nhà —— vì muốn giúp Lộ Thâm giảm bớt áp lực, Diệp Phồn Tinh liền chủ động đưa và đón bạn học nhỏ Lộ Ninh đi học, thuận tiện ôm luôn việc đưa cơm sáng tối cho cô bé và Lộ Thiệu Sơn.

Lộ Thâm vốn dĩ cảm thấy như vậy quá làm phiền cô, nhưng Diệp Phồn Tinh hoàn toàn không cho phép anh từ chối, trực tiếp nâng mặt anh lên “chụt” hôm một cái: “Chuyện này cứ quyết định như vậy, nếu như cậu cảm thấy không tiện, cứ hôn tớ thêm hai cái để cảm ơn đi, không cần nói những cái khác đâu.”

Lộ Thâm: “……”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lộ Thâm bị bộ dáng nữ thổ phỉ ngang ngược của cô chọc cười, bóp bóp chóp mũi của cô nói: “Sao không biết xấu hổ chút nào vậy.”

“Cậu nuông chiều mà thành đó.” Diệp Phồn Tinh cười tủm tỉm, ngọt ngào vòng tay quanh cổ anh, “Ai bảo cậu nói miễn là tớ cần thì cậu vẫn luôn ở bên cạnh tớ làm gì, vậy thì tớ không còn sợ hãi nữa.”

Nụ cười của cô tươi đẹp sáng lạn ấm áp như ánh mặt trời, xua đuổi hết phiền muộn và bóng tối trong lòng anh. Lộ Thâm cúi đầu hôn cô một cái, lại một cái, lúc này mới vuốt v3 cánh môi ửng đỏ của cô, nói: “Được, vậy làm phiền cô tiên nữ nhỏ Tinh Tinh của chúng ta rồi. Nhưng mà, ngày nào sau khi tan học cậu cũng không về nhà, người nhà của cậu không có ý kiến sao?”

Có, nhưng cô sẽ nghĩ cách giải quyết.

Nhớ tới lúc trước ông bố nhà mình ở trong điện thoại nói muốn nói chuyện với cô, kết quả bởi vì phải đi công tác nên tạm thời trì hoãn chuyện này, Diệp Phồn Tinh chớp chớp mắt, nói với vẻ mặt tự tin: “Không sao, tớ đã sớm nghĩ ra được phải nói với họ như thế nào rồi. Hơn nữa lại có chú Vương chuyên đưa đón tớ rồi, đồ ăn gì đó cũng đều mua sẵn rồi, cho dù có trễ cũng không mất bao nhiêu thời gian.”

Lộ Thâm nghe vậy không nói gì nữa, chỉ là mỗi tối vào giờ này, anh sẽ về nhà một chuyến, thay áo quần rửa mặt chải đầu một cái, xem tình hình của bố và em gái một chút, đồng thời mang cho Diệp Phồn Tinh một ít đồ ăn vặt mà cô thích ăn như hạt dẻ rang đường, khoai nướng hoặc là đường hồ lô linh tinh gì đó.

Trong lòng Diệp Phồn Tinh vô cùng hạnh phúc, cô biết, tuy rằng anh không bày tỏ sự yêu thương với đối phương giống như cô đối với anh, nhưng anh cũng đang dốc hết sức lực để đối xử với cô thật tốt.

Như vậy đã đủ rồi.

Tối hôm nay, Lộ Thâm như thường lệ mang đến cho Diệp Phồn Tinh và em gái mình một phần mochi đường nâu mới ra lò. Diệp Phồn Tinh biết anh lát nữa còn phải quay lại bệnh viện, thừa dịp Lộ Ninh ở trong phòng chăm sóc Lộ Thiệu Sơn, hai người em một miếng anh một miếng ăn hết phần bánh mà Lộ Thâm xếp hàng để mua sau đó đứng lên tạm biệt ra về.

Thật ra Lộ Thâm không thích ăn những thứ ngọt ngọt mềm mềm lại dính răng như thế này, nhưng thấy cô cười rất vui vẻ, vẫn là nuốt xuống hết.

Sau khi ăn bánh xong, anh đưa cô đi ra ngoài, hai người tay trong tay, dẫm lên bóng đêm mờ tối mà đi ra ngoài con hẻm nhỏ —— lão Vương đã chờ ở đầu ngõ.

“Hình như Ninh Ninh bị chuyện của bà nội dọa rồi, tớ thấy mấy ngày hôm nay em ấy làm sao cũng không cười cả, có đôi khi còn sẽ trộm thở dài, lát nữa cậu về nhớ cố gắng trấn an em ấy một chút nhé.”

“Đúng rồi, sáng nay lúc tớ qua đưa Ninh Ninh đi học thì nghe thấy bố cậu hỏi Ninh Ninh tình hình của bà nội. Đây là lần đầu tiên tớ nghe thấy chú ấy nói chuyện đó!”

“Còn có tài liệu ôn tập của Tam Mô* tớ đã giúp cậu sắp xếp xong rồi, tớ đặt trên bàn trà ở phòng khách nhà cậu ấy, lát nữa về bệnh viện nhớ mang theo, nhưng không được thức đêm làm đề, như vậy quá mệt. Hoặc là, cậu có muốn suy nghĩ thử mời một y tá để chăm sóc bà nội không? Tớ sợ ngày nào cậu cũng chạy qua chạy lại như vậy, thân thể sẽ chịu không nổi……”

Bên tai là thanh âm nói lải nhải của cô gái, vẻ mặt sắc bén của Lộ Thâm dần hóa thành nụ cười dịu dàng càng ngày càng sâu. Anh cũng không cắt ngang lười cô, cứ lẳng lặng nghe như vậy. Trong không khí tràn đầy mùi vị ngọt ngào của những đóa hoa đang nở, đây là hương vị chỉ thuộc về ngọn gió đêm đầu đầu hè.

“Được, cậu nhanh về đi, nghỉ ngơi sớm một chút, mai gặp lại.”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Con hẻm nhỏ không ngắn, nhưng cũng không dài, hai người nhanh chóng đi đến cuối hẻm. Lộ Thâm buông tay Diệp Phồn Tinh ra, giúp cô vén mái tóc bị gió thổi rối ra sau tai.

Diệp Phồn Tinh gật đầu, thừa dịp xung quanh không người, nhanh chóng nhón chân hôn anh một cái: “Biết rồi, tớ đây đi nhé!”

“Ừm, đường về cẩn thận.”

Sau khi nhìn Diệp Phồn Tinh lên xe rời đi, Lộ Thâm mới xoay người đi về nhà, không nghĩ mới vừa đến cửa nhà, liền nghe điện thoại “đinh” lên một tiếng.

Anh lấy điện thoại ra thì thấy, là Hầu Tử gửi tin nhắn tới, nhưng mà không phải tin chữ, mà là một đoạn ghi âm có tạp âm rất nặng.

Lộ Thâm nghe xong hai lần cũng không nghe rõ, liền vừa vào nhà vừa gửi tin nhắn trả lời cậu: 【? Tình hình thế nào rồi? Nghe không rõ. 】

Hầu Tử không trả lời.

Lộ Thâm nhìn chằm chằm vào cái tượng đầu con gấu trúc được khắc bằng cát, không biết vì sao trong lòng đột nhiên có chút bất an. Anh đợi vài phút, thấy Hầu Tử vẫn không trả lời, liền mở ra số điện thoại của cậu để gọi.

Nhưng mà, “Xin chào, số máy quý khách vừa gọi đã tắt máy, mời gọi lại sau..”

Vậy mà điện thoại của Hầu Tử lại tắt máy!

Tâm trạng của Lộ Thâm trầm xuống, ý cười ở trên mặt bỗng nhiên mất sạch —— Hầu Tử là tên nghiện internet, điện thoại chưa từng rời khỏi người cũng chưa từng tắt máy, trừ phi bất đắc dĩ.

Lại nghĩ đến chuyện mà mấy ngày nay cậu làm, Lộ Thâm khẽ chửi một tiếng, co cẳng xông ra ngoài, đồng thời lấy điện thoại ra gọi cho Hổ Tử anh em của Hầu Tử, hỏi hắn có biết Hầu Tử đi đâu không.

Nhưng mà Hổ Tử lại tỏ ra mình sau buổi trưa hôm nay đã không gặp lại Hầu Tử.

Trong lòng Lộ Thâm nặng nề, lập tức kêu taxi đi đến những nơi Hầu Tử có thể đến và những nơi mà anh nghi ngờ nó nằm trong đoạn ghi âm kia, nhưng vẫn không tìm thấy cậu. Sau đó lại chạy đến nhà Hầu Tử đợi mấy tiếng đồng hồ, cũng không thấy cậu.

Hầu Tử cứ như vậy mà mất tích.

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Không rõ sống chết, không rõ tung tích.

Lộ Thâm cất điện thoại đã gọi cho Hầu Tử cả đêm, đứng dậy khỏi chiếc sô pha cũ nát của nhà anh.

Bây giờ đã hơn 6 giờ sáng, ông nội của Hầu Tử đã thức dậy, đang ngồi ở trong sân hút thuốc. Thấy anh đi ra từ trong phòng, ông vừa nhả khói vừa vỗ cái bụng mình giống như một đứa trẻ: “Tiểu Hầu Tử,  ông đói rồi, muốn ăn bánh bao nhân thịt, ba…… Không, bốn cái, bốn cái đi, bằng không ông ăn không đủ no.”

Ông cụ mắc bệnh si ngốc của tuổi già, rất nhiều năm trước đã nhận không ra ai cả. Lộ Thâm nhìn ông, nhắm chặt đôi mắt đang mỏi và đau xót một cái: “Được, con đi mua ngay, ông chờ một chút nhé.”

“Được.” Ông cụ vui vẻ trả lời.

Lộ Thâm đi cửa hàng bán đồ bữa sáng gần đó mua bốn cái bánh bao thịt hai ly sữa đậu nành cho ông, sau đó liền lấy lí do “đi làm” rồi rời đi.

Cơn gió cuối xuân đầu hè vẫn còn hơi lạnh, Lộ Thâm đón gió nhìn ánh nắng sớm ở chân trời, đầu căng đau mê man dần dần tỉnh táo lại.

Anh gần như có thể xác định là Hầu Tử đã xảy ra chuyện. Hơn nữa Hầu Tử xảy ra chuyện, hơn tám chín phần có liên quan đến Chu Tiểu Nhạc.

Nhưng mà cứ như vậy xông tới hỏi Chu Tiểu Nhạc muốn người hiển nhiên là không sáng suốt, Lộ Thâm nhịn xuống sự nôn nóng và tức giận đang quay cuồn ở trong lòng, siết chặt chiếc điện thoại trong túi, nhanh chóng trở về nhà.

Lộ Ninh vẫn chưa thức dậy, Lộ Thâm nhẹ nhàng trở về phòng mình, mở máy tính ra bắt đầu xử lý đoạn ghi âm mà Hầu Tử gửi tới.

Đây là manh mối duy nhất mà Hầu Tử để lại trước khi xảy ra chuyện, chỉ cần có thể nghe rõ nội dung cụ thể của đoạn ghi âm này, chuyện Hầu Tử mất tích này có lẽ sẽ có đáp án.

Kết quả quả thật không khiến anh thất vọng.

Sau khi xử lý xong tạp âm ở trong đoạn ghi âm, Lộ Thâm nghe thấy âm thanh đứt quãng của Chu Tiểu Nhạc và tên chân chó Hoàng Mao bên người hắn, nhưng tiếng nói chuyện vẫn còn rõ.

“…… Không chết là được, chết rồi thì kế hoạch của chúng ta sẽ không thuận lợi được. Ngoài ra bảo lão Lâm giấu kĩ một chút, không có việc gì đừng chạy lung tung khắp nơi, cảnh sát đang truy bắt hắn khắp nơi đó…… còn chiếc xe mà hắn dùng để đâm bà lão đó, cũng nhanh chóng tìm người xử lý, đừng để lại manh mối gì.”

“Anh yên tâm đi, những việc này em đã sớm dặn dò xuống rồi, anh cứ việc ngồi chờ tên tiểu tử Lộ Thâm kia đi đến bước đường cùng rồi sẽ đến cầu cứu anh thôi.”

“Nghe nói nhà của cô bạn gái nhỏ của nó rất giàu, cậu chú ý một chút, đừng để cho con bé kia làm hỏng chuyện của chúng ta.”

“Em biết rồi, tuyệt đối sẽ không để xảy ra sự cố gì. Đừng nói kia tên tiểu tử kia có cái mặt để thể hiện công phu sư tử ngoạm với bạn gái mình hay không, cho dù là có, tớ cũng nhất định có thể chỉnh nó…… Hơn nữa con bé họ Diệp kia chỉ là học sinh cấp ba, trong nhà có tiền cũng là của bố mẹ nó, cũng không phải nó có thể làm chủ.”

“Trong lòng cậu hiểu rõ là được, dù sao cũng phải chú ý một chút, bọn cớm thối điều tra càng ngày càng hung rồi, bên kia thúc hàng cũng càng ngày càng gấp rồi, trong lúc mấu chốt này đừng để xảy ra bất cứ một sự cố gì nữa, bằng không chúng ta đều xong đời.”

“Em hiểu rồi. Tớ sẽ nghĩ cách đe dọa tên tiểu tử họ Lộ kia một lần nữa, nhanh chóng ép nó bước lên thuyền của chúng ta. Sau khi chờ hắn thành công giúp chúng ta đưa đám hàng hóa kia đi, chúng ta sẽ lập tức xuất ngoại ung dung tự tại. Cho dù đến khi bọn cớm thối kia phản ứng lại thì xui xẻo thì cũng sẽ là tên tiểu tử kia……”

“Ừ, mày…… Ai?!”

Cuộc nói chuyện của hai tên đó đến ngang đây thì bị cắt đứt, thay vào đó chính là tiếng thở d*c đè nén sợ hãi của Hầu Tử và tiếng ma sát của quần áo, rõ ràng là Chu Tiểu Nhạc và Hoàng Mao đã phát hiện có người nghe lén cuộc đối thoại của bọn hắn nên đuổi theo.

“Con mẹ nó làm sao bây giờ!…… Mẹ kiếp, chỉ có thể như vậy!”

Sau một cuộc chạy trốn kịch liệt, hơi thở Hầu Tử dồn dập rồi dừng lại, ngay sau đó Lộ Thâm liền nghe được âm thanh giống như âm thanh đóng cửa nhà vệ sinh, ngay sau đó đoạn ghi âm liền bị cắt đứt.

“…… Mẹ nó!”

Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Trái tim của Lộ Thâm đã nhảy lên tới họng, anh giật mình, anh nhắm chặt với mắt lại với sắc mặt xanh mét.

Tuy rằng Chu Tiểu Nhạc cũng được Hoàng Mao cũng được, bọn họ đều không nói rõ muốn đưa loại “hàng hóa” gì ra bên ngoài, nhưng đây trong quán bar Xuân Phong có xuất hiện một loại [email protected] túy mới đã đã gây ra một trận ồn ào xôn xao, lại kết hợp với từ “cớm thối” ở trong miệng hai bọn hắn, Lộ Thâm còn cái gì mà không rõ nưã?

Ông chủ quán bar hào phóng trượng nghãi cũng được, tên sát nhị đại ph0"ng đãng háo sắc cũng được, đều chỉ là hình tượng bên ngoài của Chu Tiểu Nhạc, thân phận thật của hắn ta, là một kẻ buôn lậu [email protected] túy!

Người này, nguy hiểm hơn nhiều so với tưởng tượng của anh, cũng đáng sợ hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.

Vì muốn sai bảo anh lợi dụng anh, hắn có thể một bên tươi cười hiền lành mà lôi kéo anh, một bên phái người đâm bà nội anh bị thương nặng. Vậy hắn sẽ làm gì khi phát hiện Hầu Tử nghe trộm đoạn đối thoại của hắn và Hoàng Mao và đã biết thân phận thật sự bọn hắn.

Cách tốt nhất  đương nhiên là trực tiếp giết cậu để bịt đầu mối.

Nhưng giết người thì dễ như xử lí thi thể thì không dễ, đặc biệt nghe thấy ý của bọnChu Tiểu Nhạc, tình cảnh bọn hắn bây giờ cũng không quá tốt. Như vậy hắn nhất định sẽ không lựa chọn gây thêm rắc rối ngay thười điểm này. Mặt khác tuy rằng anh không biết vì sao Chu Tiểu Nhạc lại nhìn trúng anh, nhưng nếu hắn đã để mắt tới anh, là vì muốn anh giúp bọn hắn đưa “hàng” đi, như vậy, giữ lại mạng của Hầu Tử để uy hiếp anh sẽ tốt hơn nhiều so với việc trực tiếp giết……

Nghĩ vậy,cuối cùng tim của Lộ Thâm cũng đập chậm lại, dần dần bình tĩnh hơn.

Nửa tiếng sau, anh cầm đoạn ghi âm đã được lọc sạch kia vào phòng của bố mình Lộ Thiệu Sơn.

Anh sẽ cứu Hầu Tử trở về, cũng sẽ khiến tên họ Chu trả cái giá thật đắt với mọi việc mà hắn đã làm.