Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 197: Suy Đoán Tàn Nhẫn



Sau khi sắp xếp cho Mạnh Sơn Hổ ghi lời khai cho Hình Ti Ti, Cận Hải Dương đưa Cao Đại Thượng ra khỏi cửa phòng thẩm vấn, đi về phía phòng Mưu Vân Nhiên.

Anh vô tình nhìn thấy biểu hiện của đám cấp dưới đắc lực có phần kỳ quái, không khỏi nhếch mép, giễu cợt nói.

“Sao vậy? Cậu bị Hình Ti Ti đó mê hoặc à?”

Cao Đại Thượng là người lương thiện không bao giờ tham gia trò tiêu khiển trêu chọc đội trưởng, vừa nghe Cận Hải Dương nói câu này thì lập tức đỏ mặt.

“Không … không phải…”

Anh do dự một lúc, cuối cùng quyết định nói ra sự thật.

“Tôi chỉ nghĩ rằng tâm cơ của phụ nữ thật nặng…”

“Ồ?”

Người đàn ông quay lại, đôi lông mày rậm nhướng cao, như thể anh rất quan tâm đến lý lẽ của cấp dưới.

“Hiếm khi cậu có cảm giác như vậy. Làm sao vậy, gần đây gặp phải khắc tinh sao?”

Nghe những gì anh nói, người đàn ông cao lớn và mạnh mẽ lắc đầu như lục lạc, vì sợ chậm chút thì sẽ thấy bản thân không thành thật.

“Không không!”

Anh sờ sau đầu, ngượng ngùng nói.

“Thật ra là như thế này… Tôi vừa nghe Hình Ti Ti nói cô ấy nhờ Mưu Vân Nhiên nửa đêm đến phòng làm việc của Vương Tinh Kinh lấy giày cho cô ấy thì thấy cô ấy thật là mưu mô! “

Cận Hải Dương nở nụ cười quay đầu, liếc nhìn Cao Đại Thượng tán thưởng, có vẻ rất tự hào về sự tiến bộ của người cấp dưới chất phác lương thiện này.

“Tại sao cậu nói như vậy?”

“Bởi vì nếu Mưu Vân Nhiên làm theo ý cô ấy, dù có xảy ra chuyện gì, cô ấy cũng sẽ không đau khổ!”

Được sự khích lệ của đội trưởng, Cao Đại Thượng đơn giản nói.

“Đội trưởng anh xem đi, nếu Mưu Vân Nhiên không gặp Vương Tinh Kinh khi anh ta đang lấy giày cho cô ấy, đôi giày kia đã về tay cô ấy, bằng không chính cô ta cũng không qua được.”

“Nếu Mưu Vân Nhiên gặp Vương Tinh Kinh, nếu Vương Tinh Kinh không sao cả, nhìn thấy bạn trai mình lấy giày cho người phụ nữ khác, chắc chắn sẽ cãi nhau một trận đến mức có thể hai người sẽ chia tay.”

“Nếu Vương Tinh Kinh còn chưa tỉnh lại, Mưu Vân Nhiên đi ngang qua đúng lúc đưa cô ta đến bệnh viện, thì việc Hình Ti Ti đánh cô ta cũng không phải là chuyện lớn.”

“Vì vậy, dù thể nào cô ấy cũng không mất mát gì, thật khó để cô ấy nghĩ ra một giải pháp toàn diện như vậy trong tình huống đó! Thật tuyệt vời!”



Nghe anh ta nói, Cận Hải Dương chỉ cười, nhưng không nói gì.

Tính toán của Hình Ti Ti quả thật rất tốt, nhưng cô ấy chỉ tính được bước nhỏ, mà bỏ qua phương hướng chung quan trọng nhất.

Cô ấy khẳng định Mưu Vân Nhiên bị ép buộc ở bên cạnh Vương Tinh Kinh, phải biết rằng thời đại ngày nay, nam nữ yêu nhau sao có thể bị ép buộc được? Mưu Vân Nhiên là đàn ông, Vương Tinh Kinh cũng không thể Bá vương ngạnh thượng cung.

Vì vậy, mấu chốt của vấn đề vẫn là thái độ của Mưu Vân Nhiên.

Bản thân Mưu Vân Nhiên không muốn đoạn tuyệt với Vương Tinh Kinh, thì những tính toán của Hình Ti Ti đều vô ích.

Nghĩ đến đây, anh lại hơi ghen tị với Mưu Vân Nhiên kia.

Một người dường như rất yếu đuối, lại có khả năng khiến phụ nữ hao tốn tâm tư như vậy, đến khi nào Thẩm Tiểu Bạch mới khiến anh có cảm giác thành tựu như vậy đây?

Vứt bỏ những ảo tưởng này, Cận Hải Dương mang Cao Đại Thượng vào phòng thẩm vấn số 3. Trước khi vào cửa liền gặp Thẩm Lưu Bạch đang đi ra ngoài.

Nhìn thấy cô xách hộp dụng cụ, anh hiểu ngay ý định của cô.

“Thu thập xong rồi à?”

“Đúng, em phải quay lại đối chiếu, hơn nữa…”

Vừa nói, cô gái có vẻ ngoài thanh tú khẽ nhíu mày, vẻ mặt không mấy vui vẻ.

“Mưu Vân Nhiên nói anh ta cũng sử dụng phòng tập vũ đạo, có dấu chân của anh ta cũng bình thường thôi.”

“Em nghĩ sao?”

Khi người đàn ông hỏi câu này, trên mặt lộ ra nụ cười hờ hững, giống như không coi trọng lời giải thích của Mưu Vân Nhiên.

“Đoạn băng ghi hình sáng sớm cho thấy Mưu Vân Nhiên vào tòa nhà Kim Vận lúc 3:31 và rời đi sau 4:00.”

“Cho dù anh ta lên lầu xuống lầu cũng cần thời gian, chỉ cần anh ta không điên cuồng leo lên từng bậc thang một, thì nhất định phải dừng ở hiện trường vụ án.”

Anh dừng lại, rồi tiếp tục.

“Đương nhiên, đoạn băng ghi hình này cũng chứng minh anh ta không có ở đó khi Vương Tinh Kinh đánh nhau với người ta. Trên thực tế, cả Hình Ti Ti và Mưu Vân Nhiên đều hoàn toàn tránh được khoảng thời gian 3:20, vậy nếu Vương Tinh Kinh bị đâm lúc đồng hồ bị hư thì hai người kia đều không thể ra tay.. “

“Nhưng cho dù không có bọn họ, Mưu Vân Nhiên chắc đã nhìn thấy chuyện gì đó, ít nhất khi đến nơi, Vương Tinh Kinh có lẽ còn chưa chết.”

Điều này, Thẩm Lưu Bạch không có phủ nhận.



Vương Tinh Kinh chết vì mất máu quá nhiều dẫn đến bị sốc và suy kiệt, quá trình diễn ra nhanh chóng nhưng cũng không thể xong trong vài phút, Vương Tinh Kinh nắm lấy logo của Tinh Vũ Tập, Vương Tinh Kinh có thể nhận thức rõ ràng và năng lực hành vi nhất định.

Nếu là như vậy, cô ấy có năng lực tự cứu, có thể trì hoãn thời gian tử vong, lúc này Mưu Vân Nhiên đến, có khả năng đã nhìn thấy Vương Tinh Kinh còn sống.

Nhưng Vương Tinh Kinh vẫn chết, ở một nơi cửa khóa chặt, nguyên nhân trong đó không nói ra cũng biết được.

Thẩm Lưu Bạch chợt rùng mình.

Lòng người đúng là thứ khó lý giải nhất trên đời, một bước đến thiên đường, một bước xuống địa ngục, nếu Mưu Vân Nhiên kịp thời cứu, có lẽ Vương Tinh Kinh vẫn còn cơ hội sống sót.

Nhưng anh ta không làm vậy, thi thể cô ấy ở đó lạnh như băng, không nhìn thấy có dấu hiệu được cứu chữa, cô ấy phát hiện khi bị bất tỉnh, cô ấy tràn ngập oán hận nhìn ra phía cửa hay là hận người đàn ông bên ngoài kia.

Vì anh ta thấy chết không cứu.

Đột nhiên, cô không muốn phá vụ án này nữa.

Cô vội vàng chào hỏi hai người trước mặt rồi nhanh chóng biến mất ở cuối hành lang.

“Bác sĩ Thẩm bị sao vậy? Vừa rồi còn tốt, sao đột nhiên vội vàng rời đi?”

Cao Đại Thượng nhìn bóng dáng xa xa, khó hiểu hỏi.

Anh cẩn thận nhớ lại cuộc nói chuyện giữa đội trưởng và bác sĩ Thẩm, cả hai đều đang nói về vụ án, không có gì bất thường, vậy tại sao cô lại đột nhiên không vui?

“Đại Thượng, bây giờ cậu đã sắc bén hơn nhiều.”

Cận Hải Dương vỗ lưng Cao Đại Thượng.

Tuy rằng anh cũng rất cao, nhưng so với Cao Đại Thượng cao lớn số một trong đội, vẫn là không thể vỗ vai anh ta.

“Sao vậy đội trưởng, anh chọc gì đến người ta sao?”

Cao Đại Thượng nghi ngờ nhìn đội trưởng của mình.

“Không có, tôi nói gì cậu cũng nghe được, sao có thể chọc đến cô ấy được.”

Cận Hải Dương bất lực thở dài, trong lời nói tràn đầy dung túng.

“Cô ấy chỉ đột nhiên nhận ra lòng người hiểm ác đáng sợ, cảm thấy trong thời gian ngắn bản thân sẽ không thể thích ứng với nó, chờ từ từ sẽ ổn thôi.”