Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 187: Lời Khai Trái Ngược



Ngay sau đó, Vương Trụ, ba của Vương Tinh Kinh, cũng vội vàng đến cục cảnh sát sau khi nghe tin.

Không giống như người mẹ Trần Diễm Linh, người đàn ông trung niên có vẻ ngoài hơi mập mạp này đã hét lên một tiếng đau thương ngay khi bước vào phòng khám nghiệm tử thi.

Giọng nói đó, Thẩm Lưu Bạch, cả đời này tôi sẽ không bao giờ quên, khàn khàn, cộc cằn, giọng điệu xa lạ nhưng lại phảng phất một nỗi buồn không thể lẫn vào đâu được.

Khác với vẻ lạnh lùng của mẹ con Trần Diễm Linh, người đàn ông câm này thật sự rất buồn.

Trong cục tạm thời mời một người phiên dịch ngôn ngữ ký hiệu, Vương Trụ có thể nói một số ngôn ngữ ký hiệu, không có trở ngại gì cho việc giao tiếp giữa hai bên.

Chỉ là ông ta quá xúc động, nói mấy câu cũng phải dừng lại bình tĩnh, việc nhận dạng thi thể phải mất cả buổi chiều.

“Đó là con gái Kinh Kinh của tôi.”

Vương Trụ nói bằng ngôn ngữ ký hiệu.

“Con bé chết như thế nào, anh nhất định phải tìm hiểu, cho dù phải trả giá bao nhiêu, tôi cũng phải báo thù cho con gái mình!”

Thấy ông ta sắp muốn kích động, Thẩm Lưu Bạch khẽ thở dài, sau đó vươn tay bắt đầu giao tiếp với Vương Trụ bằng ngôn ngữ ký hiệu.

Bùi Diệu ở phía sau Cận Hải Dương nhìn chằm chằm vào cô, không ngờ giáo sư Thẩm còn có thể làm được chuyện này, chắc chắn sách kỹ năng của thiên tài khác với người thường như bọn họ?

Không có giao tiếp trung gian, toàn bộ quá trình giao tiếp trở nên trực tiếp và mạch lạc hơn.

Theo Vương Trụ, nhà họ Vương chỉ bắt đầu giàu lên sau khi bán đất, Vương Tinh Kinh học lực không tốt nhưng lại rất thích ca hát, nhảy múa, trước đây trong gia đình không có khả năng nên không có điều kiện học nghệ thuật.

Cô ấy biết mình có nền tảng kém, xuất phát muộn, đã rất nỗ lực, dù cuối cùng vẫn trượt vào trường khiêu vũ chuyên nghiệp nhưng cô ấy đã trúng tuyển vào trường thể thao và trở thành sinh viên thể dục nhịp điệu.

Khi còn học đại học, Vương Tinh Kinh còn chăm chỉ học thể dục nhịp điệu hơn, cô ấy đã tham gia hai cuộc thi và đều giành được giải thưởng.

Khi đang là nghiên cứu sinh, trong một lần đích thân đăng ký tham gia một cuộc thi ở nước ngoài, cô ấy không may bị tai nạn xe ở New York, chân phải bị tổn thương nặng, buộc phải thay khớp nhân tạo, không thể nhảy được các động tác mạnh như trong thể dục nhịp điệu.

Vương Tinh Kinh không cam lòng, cô ấy đã tự học múa bụng và đã hồi phục tốt trong vài năm qua, cô ấy có hy vọng sẽ nhảy trở lại.



“Không ngờ người lại đi như vậy, tôi chỉ có một đứa con là Kinh Kinh, muốn xác nhận phải gọi tất cả người thân đến sao? Có tôi nhận là đủ rồi!”

“Làm ơn đừng gọi về nhà tôi nói chuyện này, mẹ tôi năm nay đã 94 tuổi, nếu biết Kinh Kinh qua đời, bà ấy nhất định sẽ không chịu nổi sự đả kích này!”

Ông ấy không thể không phát ra âm thanh từ cổ họng, mặc dù không thể hiểu được những ngón tay đang vẫy, nhưng vẻ buồn bã và tuyệt vọng trên khuôn mặt đẫm nước mắt của ông khiến mọi người có mặt đều không cảm thấy dễ chịu được.

Đau đớn nhất là kẻ đầu bạc tiễn người đầu xanh, đặc biệt Vương Tinh Kinh là niềm hy vọng duy nhất trong gia đình này.

Bây giờ hy vọng duy nhất này đã không còn, bao nhiêu tiền cũng không đổi lại được.

“Hỏi ông ấy, Vương Tinh Kinh và Mưu Vân Nhiên có quan hệ như thế nào?”

Cận Hải Dương đột nhiên hỏi.

Thẩm Lưu Bạch nhìn anh một cái, cuối cùng vẫn hỏi Vương Trụ vấn đề riêng tư này.

“Ông ấy nói…quan hệ của họ rất tốt…Mưu Vân Nhiên là một đứa trẻ rất chăm chỉ…và lễ phép…chỉ là không nói nhiều và không thích tiếp xúc với mọi người.”

“Mưu Vân Nhiên…là người hoạt động nghệ thuật…tương đối…ừm …kiêu ngạo, có lúc…cãi nhau với con gái ông ấy, nhưng hai người ở bên nhau bao nhiêu năm vẫn chưa chia tay, còn cùng nhau mởi lớp đào tạo khiêu vũ.”

“Ừm.”

Cận Hải Dương gật đầu.

“Hỏi ông ấy, mối quan hệ giữa Vương Tinh Kinh với mẹ là Trần Diễm Linh và em gái cùng mẹ khác cha Mã Hân Hân như thế nào?”

Thẩm Lưu Bạch lại liếc anh một cái, sau đó nhìn về phía phiên dịch viên ngôn ngữ ký hiệu ngồi ở bên cạnh.

“Vấn đề này quá phức tạp, e rằng không thể giải thích rõ ràng, tốt hơn hết anh nên để người chuyên nghiệp làm.”

Nghe những gì cô nói, người đàn ông nhìn cô đầy ẩn ý, nhưng không nói gì, mà thay vào đó mời người phiên dịch nói.

Khi Vương Trụ hiểu được câu hỏi của Cận Hải Dương, khuôn mặt vốn đang thương tiếc của ông ta ngay lập tức trở nên đầy tức giận.



Như nghĩ đến điều gì đó đặc biệt làm cho mình tức giận, lồng ngực Vương Trụ phập phồng, lông mày ép chặt vào mắt, một tiếng “ôi ôi” phát ra từ cổ họng.

“Anh ta nói mẹ của người chết không phải là người tốt!”

Phiên dịch từng câu theo hành động của Vương Trụ.

“Chuyện năm đó đừng nói đến nữa. Vừa mới sinh xong đứa bé, bà ấy đã bỏ đứa bé và rời đi, hơn mười năm không có tin tức gì.”

“Khi đó, tôi bị Vương Lâm kiện phải vào tù, mẹ tôi chỉ có một mình, bà ấy đã lấy sạch tiền trong nhà, trong bếp chỉ còn lại một bao bột ngô, không còn lại gì cả.”

“Sau này không biết thế nào, bà ấy nghe được trong thôn được thu mua đất, ôm cái bụng to trở về nói muốn gả cho tôi. Lúc đó tôi vừa mới ra tù, khi tôi nhìn thấy người phụ nữ này, tôi đã tức giận và ném bà ấy ra khỏi thôn.”

“Tôi cứ tưởng chuyện này đã kết thúc, không hiểu sao bà ta lại dính vào con gái tôi, lúc đầu Kinh Kinh mặc kệ nên bà ta đến trường làm ầm lên, nói là Kinh Kinh bất hiếu với mẹ và buộc con gái tôi phải nghỉ học.”

“Không học thì không học. Tình cờ thấy con bé cũng thích múa nên tôi tìm lớp dạy múa cho con bé, ngày xưa nhà nghèo, không đủ tiền nhưng bây giờ tôi giàu có và tôi rất vui khi làm bất cứ điều gì con bé muốn. “

Nói đến đây, Vương Trụ im lặng thở dài, khóe mắt có nước mắt.

“Sau khi Kinh Kinh lên đại học, gia đình chúng tôi thật sự êm ấm một thời gian, sau này Kinh Kinh đi thi đấu nước ngoài gặp tai nạn, lúc trở về liền mang theo bạn trai Mưu Vân Nhiên về nhà, người trong thôn nói đó là trong họa có phúc.”

“Nhưng tình hình tốt này cũng chỉ là kéo dài hai ba năm, Trần Diễm Linh đã đem đứa con hoang của mình quay lại tìm!”

“Lúc đó, phòng tập khiêu vũ của Kinh Kinh mới bắt đầu, tôi cũng sợ bà ấy làm xấu mặt con gái tôi, vì vậy tôi nói Kinh Kinh đưa cho bà ấy một khoản tiền để bà ấy nhanh chóng rời đi, vì tôi biết bà ấy còn rất nhiều khoản nợ ngoài kia.”

“Nói đến đây là lỗi của tôi, không ngờ Trần Diễm Linh lại tham lam như vậy, hết lần này đến lần khác tìm đến Kinh Kinh để đòi tiền, càng đòi số tiền càng lớn!”

“Gia đình chúng tôi không thiếu số tiền này, nhưng tôi không thể để con gái tôi bị bà ấy đe dọa như vậy, tôi đã đến nói chuyện trực tiếp với bà ấy, tôi hứa sẽ cho bà ấy một khoản tiền sinh hoạt cố định hàng tháng vì lợi ích của Kinh Kinh, với điều kiện là bà ấy không được làm phiền cuộc sống của Kinh Kinh, bằng không thì cá chết rách lưới, tôi sẽ kéo theo bà ấy chết chung!”

“Nhưng chưa từng nghĩ tới, Kinh Kinh lại xảy ra chuyện!”