Cô Ấy Biết Tất Cả

Chương 161: Đồng Phạm



Giọng anh ta hơi khàn nhưng từng chữ đều có thể nghe được rõ ràng.

“Tôi đúng là bạn trai của Vương Sương, nhưng tôi không liên quan gì đến chuyện này.”

“Đã năm năm rồi, tôi chỉ muốn gặp cô ấy.”

Anh dừng lại, rồi bình tĩnh nhìn những người xung quanh.

“Tôi đã nói ngay từ đầu rằng tôi không có thời gian để phạm tội.”

“Một ngày trước khi xảy ra vụ án, tôi đi thuyền từ Hải Đô đến đảo Bạch Sa. Tôi cùng với Hoa Đằng Mạn, Hồng Thành Tiểu Soái, pháp y và cảnh sát. Từ lúc xuống thuyền cho đến khi chúng tôi đi lên núi, chúng tôi đều đi cùng nhau, ngoại trừ buổi tối trở về phòng, tôi không có thời gian thoát khỏi tầm mắt của mọi người thì giết người như thế nào? “

“Tôi không nói anh giết người, tôi chỉ nói anh trợ giúp cho Ám Dạ Phi Tinh.”

Hòa Thượng Ăn Thịt nói không nao núng.

“Ví dụ như đưa Tiểu Hoan Hoan đang hôn mê do trúng độc vào phòng trò chơi, đối phó với Hùng Hùng, những việc này không phải một mình anh ta có thể làm được, nhất định phải có người trợ giúp!”

Anh nhìn xung quanh, mỉm cười kiên quyết rồi trầm giọng hỏi.

“Ngoài anh ra, Ám Dạ Phi Tinh còn có thể nhờ ai giúp đỡ? Còn có ai biết anh ta sao?”

Anh chợt nhìn Trịnh Hữu Đạt đang ngồi bên cạnh.

“Chẳng lẽ ý của anh là muốn nói ông chủ Trịnh?”

Nhìn thấy Trịnh Hữu Đạt rùng mình một cái, sắc mặt trở nên có chút khó coi, Hòa Thượng Ăn Thịt càng thêm thoải mái.

“Tiện thể nói chuyện về ông chủ Trịnh.”

“Ông chủ Trịnh, anh là chủ nhà, vậy nói cho mọi người biết người liên hệ với anh, anh lên kế hoạch như thế nào? Trò chơi trinh thám thực tế này là thật sự cái gì? Để chúng tôi mở to mắt nhìn một chút!”

Trịnh Hữu Đạt cảm thấy mình bị oan.

Anh ta chỉ muốn kiếm thêm tiền, thậm chí còn đưa anh ta đến đảo Bạch Sa chơi hai ngày, làm sao anh ta có thể biết rằng mình sẽ gặp phải chuyện xui xẻo như chuyện có người chết như vậy, bây giờ còn đổ hết lên đầu anh, mà anh thì không thể nói!

Nhìn thấy tất cả mọi ánh mắt trong phòng đều tập trung vào mình, lúc này anh không muốn nói cũng phải nói, lỡ nói không tốt, nhảy xuống Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch!

Thật là xui xẻo!

Trịnh Hữu Đạt thầm than xui xẻo, trên mặt nở nụ cười thoải mái, giả vờ hoàn toàn không quan tâm.



“Hả? Nói cái này à?”

“Cái này có quan trọng không? Dù sao thì tôi nhận được đơn đặt hàng trên mạng, nhà này không phải của tôi, tôi chỉ là trọng tài và người làm việc vặt do người ta thuê, đừng nghĩ tôi quan trọng như vậy!”

Anh ta cảm thấy những gì mình nói rất hài hước, ai biết vừa dứt lời, ánh mắt mọi người nhìn anh đều không còn thiện cảm, anh ta sợ hãi nên ngay lập tức sửa lại thái độ và cung kính kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối.

Không khác những gì Cận Hải Dương biết.

“Cho nên, tôi không nói dối, khi tôi đến, những thứ này đều đã được chuẩn bị hết rồi!”

Anh chỉ vào chiếc túi niêm phong duy nhất còn sót lại, lẽ ra cái này là của Tiểu Hoan Hoan, vì cô ta chưa từng xuất hiện nên vẫn được Trịnh Hữu Đạt giữ trong tay.

“Bao gồm cả kịch bản, nhân vật và đạo cụ này, tôi chỉ dựa theo hướng dẫn trò chơi để chơi cùng với mọi người thôi! Đừng có cái gì cũng tính lên tôi! “

Vừa nói, anh cầm chiếc túi giấy vẫn còn niêm phong, trước khi mọi người kịp phản ứng, anh ta đã xé nó ra và vứt đống đồ đạc trên bàn xuống.

Chỉ có một tờ giấy mỏng

“Nhìn đi, đây là kịch bản của nhân chứng, mọi người đã chọn gói A. Cốt truyện là một người bị dao đâm chết và người chết là tôi, tôi sẽ nằm từ đầu trò chơi cho đến khi khám nghiệm hiện trường xong, sau đó tôi còn phải ngăn cản mọi người thảo luận về vụ án, mấy người nghĩ kiếm tiền dễ lắm sao? “

Chưa kịp nói xong thì đột nhiên bị giọng nói lạnh lùng của Hòa Thượng cắt ngang.

“Ám Dạ Phi Tinh, tại sao anh lại làm ra vẻ mặt như vậy, anh cho rằng lời của ông chủ Trịnh có cái gì không đúng sao?”

Nghe anh ta nói, Cận Hải Dương cũng tò mò nghiêng người về phía trước, vị trí của anh rất khuất, nếu không để ý thì sẽ không phát hiện ra.

Thị lực của anh rất tốt, anh nhìn thấy sắc mặc Ám Dạ Phi Tinh u ám, hai tay siết thành nắm đấm thật chặt bên hông, tựa như đang cố nén giận.

Chỉ nghe Hòa Thượng tiếp tục nói.

“Hay là…kịch bản anh lấy khác với kịch bản của chúng tôi? Ha ha…Không thể nào, không phải đã nói chúng tôi chọn nhân vật ngẫu nhiên sao, đừng nghĩ lợi dụng việc làm người tổ chức trò chơi để sắp xếp mọi chuyện!”

“Anh mới là người lợi dụng!”

Ám Dạ Phi Tinh không nhịn được phản bác, sau đó hướng về Trịnh Hữu Đạt.

“Ông chủ Trịnh, tôi nhớ rõ tôi đã đặt gói A, anh có chắc là không nhầm chứ?”

Trịnh Hữu Đạt bối rối nhìn người đàn ông đặt câu hỏi, anh nhìn lại anh ta với vẻ khó hiểu rồi ngập ngừng nói.



“Tôi không biết gói nào là gói nào! Không phải nói rồi sao, tôi đến làm việc thôi, mọi thứ đã chuẩn bị xong hết rồi, sau khi đến tôi còn không biết mình phải làm gì, nếu nói trước bắt tôi giả làm thi thể thì chắc chắn còn phải đưa nhiều tiền hơn nữa kìa, thật xui xẻo!”

Nghe anh ta nói, ánh mắt Ám Dạ Phi Tinh nhìn căng thẳng, vẻ mặt khó hiểu.

Hòa Thượng Ăn Thịt không dễ dàng buông tha anh ta như vậy, anh ta cười lạnh, vươn tay lấy trong túi ra một tập hồ sơ, sau đó đập trước mặt Ám Ám Dạ Phi Tinh một cái “bốp”.

“Làm sao vậy? Tại sao không nói?”

“Đây là kịch bản của tôi, trong vụ án này, tôi đóng vai bác sĩ pháp y, người bị người ta đâm vào tim từ dưới lên…Kịch bản của anh là gì? Lấy ra xem!”

Nói rồi anh ta quay lại nhìn Messi bên cạnh.

Messi đột nhiên nhanh trí, ngay lập tức lấy ra một hồ sơ và đặt nó trên bàn.

“Tôi là người qua đường, nhưng lại có ân oán với người chết… Vốn dĩ tôi muốn tìm người chết báo thù, nhưng trước khi xảy vụ án, tôi đã bị mai phục ở nơi cách hiện trường không xa.”

Đang nói chuyện thì đột nhiên nhìn thấy Cận Hải Dương bước vào anh ta liền im lặng.

“Tại sao anh không nói tiếp?”

Cận Hải Dương thản nhiên cười, một giọng nói trầm thấp vang lên trong không gian đột nhiên yên tĩnh này.

“Tôi đi ra và nghe cuộc thảo luận sôi nổi của mọi người, mọi người cứ tiếp tục.”

Nói xong, người đàn ông quay đầu nhìn Messi, dưới ánh mắt sắc bén của anh ta, Messi miễn cưỡng bổ sung thêm một câu.

“Kịch bản của tôi cũng là bị giết bằng dao, giống như Hòa Thượng.”

“Của tôi cũng vậy.”

Sau đó là Chu Mạn nói.

“Tôi chọn trúng vai hung thủ, nên đêm qua tôi đã đi giấu hung khí, tôi đã giấu con dao vào khe cửa phòng của ông chủ Trịnh.”

Cô dừng lại, ngượng ngùng nhìn xung quanh, nhỏ giọng nói.

“Lúc đó tôi không biết có người trong phòng, tôi thấy chúng ta có đủ phòng rồi, trên cửa cũng không có dấu hiệu gì, khi đến tôi còn nghe nói phòng này bị khóa nên cho rằng không có ai ở trong phòng đó.”