Có Anh Đây Rồi!

Chương 45: Uống Rượu





Đêm đó tôi gần như đã không ngủ được, cố gắng nhồi nhét một đống từ vựng và câu tiếng anh giao tiếp liên quan đến lĩnh vực nhà hàng khách sạn. Tôi ra sức học và thực hành cho đến khi bản thân đã cảm thấy tự tin, có thể giao tiếp được về những chủ đề liên quan đến lĩnh vực này.

Lịch hẹn với đối tác vào lúc 7 giờ tối, nhưng 5 giờ chị ấy đã có mặt tại cổng chung cư để đón tôi. Vì làm nghề giáo nên tủ quần áo của tôi cũng không mấy đa dạng, chủ yếu là áo trắng và quần tây đen, áo vest của tôi tuy có hơi cũ một chút nhưng vẫn rất ổn áp, nhìn tổng thể vẫn tôn lên được nét đẹp thư sinh vốn có của tôi.

Chị ấy thấy tôi bước ra, liếc nhìn tôi đánh giá một lượt từ trên xuống dưới: “Hừ, Thanh Sang này, em ăn mặc quả đúng như những gì chị dự đoán. Chúng ta đi thôi”

Tôi còn chưa kịp hiểu ra ý nghĩa trong câu nói của chị ấy là gì, chị ấy đã rồ ga, phóng đi. Chị ấy phóng nhanh đến mức tôi theo quán tính mà xém lao người về phía trước, hên bản thân còn được chiếc thắt dây an toàn này níu lại, nếu không gương mặt điển trai này của tôi, còn làm ăn gì được nữa chứ.

Sau một hồi di chuyển, chị ấy dừng xe ở một shop quần áo nam có thương hiệu ở khu vực thị xã của chúng tôi. Tôi còn đang tự thắc mắc với bản thân, dạo này kinh doanh buôn bán có vẻ dễ tính hơn rồi hay sao mà chỉ cần vào shop quần áo là đã có thể bàn bạc được. Còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần chị ấy đã mở cửa, túm cổ tôi ra ngoài, rồi lôi vào shop quần áo.

Không gian shop quần áo nam này khá rộng rãi, thoáng mát, bao gồm rất nhiều các mặt hàng quần áo, giày dép và phụ kiện dành cho nam, từ áo sơ mi, quần tây, áo vest, cà vạt, nón.., có thể nói không thiếu một thứ gì.

“Thanh Sang, em đi dạo một vòng tiệm này, lựa cho chị một bộ đồ em cảm thấy ưng ý nhất. Không cần nói nhiều, em muốn đối tác của chị nghĩ chị đối đãi với nhân viên như thế nào đều tùy thuộc vào em cả đó”

Sau bảy bảy bốn mươi chín lần quẹo lựa đủ kiểu, lột ra thay vào không biết bao nhiêu lần, cuối cùng chị ấy cũng duyệt cho tôi một bộ đồ ưng ý nhất. Trước đây Tuệ Lâm có chỉ cho tôi một số phương pháp lựa đồ cho phù hợp với vóc dáng, nhưng cô ấy lại quên dạy tôi cách chọn đồ sao cho trông giống một người thành đạt. Đúng là người thành công, mắt nhìn cũng khác hẳn với những người bình thường như chúng tôi. Một bộ đồ đẹp đúng là có thể thay đổi hẳn cả một con người.

Đã thế chị ấy tặng thêm cho tôi một chai keo vuốt tóc, còn đích thân chải tóc cho tôi. Đây là lần đầu tiên có một người phụ nữ nhẹ nhàng quan tâm, chăm sóc cho tôi như vậy. Tôi nghĩ, nếu mẹ tôi còn sống, nhất định bà ấy cũng sẽ đối xử với tôi giống như cách mà chị ấy đang đối xử với tôi vậy.

Khi cả hai chúng tôi đã chuẩn bị tươm tất, lúc này cũng đã hơn 6 giờ 15. Địa điểm hẹn nằm tại khu vực gần đây, nên chị ấy cũng không vội vàng gì, cứ thế lái xe thật chậm rãi. Phụ nữ lái xe đúng thật là khó hiểu.

“Thanh Sang, lát nữa chị sẽ giới thiệu với đối tác em là trợ lý của chị. Em giao tiếp được bao nhiêu cứ giao tiếp, không giao tiếp được thì cứ để chị xử lý cho nhé, biết chưa”

Tôi đương nhiên không dám cãi lời chị ấy, dù gì chị ấy cũng là sếp tổng của tôi, chị ấy bảo gì tôi sẽ làm cái đó, tuyệt đối không phàn nàn.

Địa điểm chúng tôi gặp đối tác là một nhà hàng Việt khá nổi tiếng ở đây. Do chị ấy muốn giới thiệu văn hóa ẩm thực của người Việt Nam nên đã thay mặt chọn địa điểm này làm nơi gặp mặt, thay vì ghé vào nhà hàng âu của chúng tôi.

Người nước ngoài quả là rất xem trọng thời gian, nên cho dù đã đến sớm hơn trước nữa tiếng, chúng tôi đã thấy sự xuất hiện của vị đối tác này. Ông ấy có vẻ ngoài cao to, làn da trắng, lại vô cùng điển trai, nhìn qua khó có thể đoán được độ tuổi của ông ấy là bao nhiêu.

Khi đã ổn định chỗ ngồi chị ấy theo kịch bản, giới thiệu tôi là trợ lý của chị ấy. Tôi vốn dĩ cũng không biết cách ăn nói, chỉ có thể vận dụng được những gì mình đã học qua, trao đổi với ông ấy vài câu xã giao, giới thiệu sơ lược về nhà hàng, tình hình du lịch ở địa phương và tiềm năng phát triển của nhà hàng chúng tôi…

Lúc chị ấy nhắn tin, bảo tôi đi gặp đối tác nước ngoài cùng chị ấy, tôi còn tưởng do chị ấy không được giỏi tiếng anh nên mới nhờ tôi đi cùng. Không ngờ chị ấy lại bắn tiếng anh nhanh như gió, khiến tôi còn không kịp nghe chị ấy đang nói gì.

Những lúc như thế này, tôi chỉ còn biết sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng, đó là cố tình tỏ ra lươn lẹo. Đầu tiên nở một nụ cười thật tươi, sau đó lại khẽ gật đầu đồng ý, như thể mình đều hiểu hết câu chuyện. Nhưng sự thật thì, trong lòng đang cảm thấy vô cùng khó chịu vì bản thân hoàn toàn không thể hiểu được, hai người bọn họ rốt cuộc đang trao đổi những gì.

Tôi cảm thấy để có được kỹ năng thượng thừa này tôi phải cảm ơn Tuệ Lâm, nhờ cô ấy mà tôi đã có thể vận dụng nó một cách trơn tru mà không để người đối diện phát giác, ha ha ha.

Sau thời gian thương thảo, đối tác rất hài lòng về dự án mới này của chị ấy, nhưng việc hợp tác là vấn đề lâu dài cần thêm thời gian suy nghĩ. Vị đối tác này hẹn sẽ về cân nhắc rồi báo lại với chị ấy sau.

Vị đối tác vừa rời đi, tôi cũng như được tháo bỏ lớp mặt nạ đeo bên ngoài, phải công nhận làm người thành đạt không hề đơn giản như tôi vẫn nghĩ. Nhìn cách chị ấy trao đổi với vị đối tác kia vô cùng chuyên nghiệp, cử chỉ giao tiếp lại vô cùng quý phái, sang trọng. Tôi phải học hỏi nhiều mới có thể bằng một góc của chị ấy. Thật hổ thẹn.

“Thanh Sang, chúng ta đi nhậu ăn mừng thôi”

Tuy tôi không biết uống rượu, nhưng trông chị ấy có vẻ không được vui như những gì chị ấy nói ra, nên tôi cũng miễn cưỡng đi theo, dự là sẽ tâm sự cùng chị ấy, biết đâu lại có thể giúp chị ấy vơi đi nỗi buồn đang vướng bận trong lòng.

Chị ấy chở tôi đến một quán nhậu ngay dưới khách sạn mà chị ấy đang thuê. Chị ấy bảo tôi ngồi chờ, tranh thủ gọi món trước. Sau khi ghé phòng thay đồ cho thoải mái, chị ấy bước xuống với một chiếc váy lụa dài qua đầu gối, trông khá mỏng manh, nhưng lại có thể tôn lên đến vài phần nước da trắng mịn của chị ấy.

Lúc này chị ấy dường như đã rũ bỏ được lớp mặt nạ của chính mình, không còn là một gương mặt luôn tỏ ra lạnh lùng, yêu kiều, khiến ai nhìn vào cũng cảm thấy ngưỡng mộ; mà là một gương mặt chất chứa nhiều tâm tư, sầu thảm đến nao lòng.

Tôi không biết rốt cuộc rượu có gì ngon mà lại khiến người ta mê mẩn đến vậy, tôi bị chị ấy ép uống một ly mà đã cảm thấy đỏ mặt tía tai. Ngược lại, chị ấy uống bao nhiêu ly như vậy mà vẫn cảm thấy hết sức bình thường. Không biết chị ấy đã đạt tới cảnh giới đô bất tử trong truyền thuyết như người xưa vẫn thường đồn đại hay chưa nữa.

Nhưng có lẽ, cái danh xưng đô bất tử kia chắc cũng chỉ có trong truyền thuyết mà thôi. Tôi thấy đàn ông khi say đã trông rất đáng sợ, phụ nữ lúc say còn đáng sợ hơn nhiều. Tôi rất muốn cản chị ấy, khuyên chị ấy nên uống ít lại, nhưng có lẽ đối với những người uống rượu, càng ngăn cản họ lại càng có lý do để uống tiếp. Chắc chị ấy đang cố ý mượn rượu giải sầu cũng nên, tốt nhất tôi cứ nên mặc kệ chị ấy.

Tôi mặc kệ chị ấy uống rượu thì đã đành, nhưng vấn đề là chị ấy cứ tiếp tục uống như vậy, ai sẽ là người đưa chị ấy về phòng đây chứ. Chẳng phải chỉ có thể là tôi sao.