Có Anh Đây Rồi!

Chương 43: Thất Vọng





"Thanh Sang, thầy biết tin gì chưa, trường chúng ta đang tổ chức kỳ thi giáo viên giỏi cấp trường. Nếu đạt danh hiệu này sẽ có cơ hội tham gia kỳ thi giáo viên dạy giỏi cấp Thành phố sắp tới.

Nghe đồn hai năm mới tổ chức một lần, phần thưởng đợt này giá trị cũng không nhỏ.

Thầy nghĩ xem, vừa có danh lại vừa có tiền, vẹn cả đôi đường. Thầy cô nào tôi không biết, chứ thầy Sang đây, tôi tin rằng cậu nhất định sẽ đạt được danh hiệu này một cách dễ dàng" Thầy Nam phụ trách bộ môn tiếng việt, cũng là người vào trường cùng đợt với tôi lên tiếng;

"Thầy Nam quá khen, ai cũng phải nỗ lực như nhau thôi. Hai chúng ta, nhất định phải cùng nhau cố gắng"

Tôi nửa cười nửa không, vỗ vào vai thầy Nam hai cái, cái sau mạnh hơn cái trước. Đại ý của lần vỗ thứ nhất, là cảm ơn thầy ấy đã có lòng tốt thông báo cho tôi biết việc quan trọng này. Còn đại ý của lần thứ hai, là thầy ấy không nên khen tôi quá lời với như vậy, sẽ khiến tôi không kiềm chế được bản thân, mà nở hết lỗ mũi, từ đó sẽ trở nên kinh xuất, lơ là.

Như vậy có thể nói, nếu trở thành giáo viên dạy giỏi cấp trường, tôi sẽ chấp nhận lời khen này của thầy ấy, còn nếu tôi rớt thì lỗi là tại thầy ấy quá coi trọng tôi. Không biết dụng ý này của tôi, thầy ấy có thực sự hiểu thấu không nữa, ha ha ha.

Theo như tôi tìm hiểu, nhà trường sẽ lên kế hoạch tổ chức khai mạc Hội thi giáo viên dạy giỏi Tiểu học cấp trường vào cuối tháng sau. Như vậy, các thầy cô trong trường sẽ có hơn một tháng để chuẩn bị cho phần thi của mình.

Hội thi giáo viên dạy giỏi Tiểu học cấp Trường là một trong những hoạt động chuyên môn quan trọng góp phần nâng cao hiệu quả hoạt động, sinh hoạt chuyên môn và đẩy mạnh phong trào thi đua trong nhà trường; khuyến khích, động viên, tạo cơ hội cho giáo viên trong Trường rèn luyện, tự học và sáng tạo, trau dồi kinh nghiệm trong giảng dạy, khai thác và sử dụng hiệu quả đồ dùng dạy học, tạo động lực thúc đẩy sự nghiệp giáo dục bền vững.

Do mới chỉ là hội thi cấp trường nên thầy cô nào cũng có cơ hội tham gia không nhất thiết phải là giáo viên lâu năm.

Hội thi năm nay gồm có 6 môn tự chọn: Toán, Tiếng Việt, Đạo đức, Tự nhiên - Xã hội, Tiếng Anh và Mỹ Thuật. Mỗi giáo viên tham dự sẽ trải qua hai phần thi: Phần thực hành giảng dạy một tiết học thuộc môn thi và phần trình bày biện pháp dạy học nhằm nâng cao chất lượng công tác giảng dạy.

Sau khi được hội đồng trường chấm điểm và đánh giá năng lực, những giáo viên có thành tích xuất sắc sẽ được phong tặng danh hiệu giáo viên dạy giỏi cấp trường, và đại diện trường tham gia hội thi giáo viên dạy giỏi cấp Thành phố vào năm tới đây.

Đây là lần đầu tiên tôi tham gia hội thi nên cũng có chút lo lắng, tự đánh giá bản thân sẽ không có kinh nghiệm bằng các thầy cô đi trước đã dày dặn kinh nghiệm. Sau khi tìm hiểu kỹ thông tin, tôi tìm đến những giáo viên đã có kinh nghiệm thi, đưa ra ý kiến và nhờ các thầy cô góp ý chỉ dẫn thêm.

Sau một tuần chuẩn bị tôi tiến hành triển khai giáo án của mình. Do phần thi thực hành giảng dạy của chúng tôi sẽ được thực hiện trên máy chiếu nên tôi cần có máy tính. Tôi lại không có máy tính cá nhân, nên đành vào thư viện mượn tạm một cái máy tính xách tay cũ, rồi làm và lưu trên đó.

Tôi sợ đem máy về nhà sẽ không bảo quản được tốt tài sản của nhà trường, do tôi đi làm đến tận khuya mới về, nhỡ đâu bị mất trộm tôi cũng không biết lấy tiền đâu ra mà đền lại, nên tôi chủ ý không mang máy về nhà, mà để tại thư viện, rồi tranh thủ thời gian mỗi ngày làm một ít.

Sự việc sẽ không có gì đáng bàn, cho đến hôm trước ngày diễn ra hội thi, tôi dự định sẽ mang máy tính đi cắm thử vào máy chiếu của trường để tập dợt trước cho phần thi của mình, mở màn hình lên thì tài liệu về giáo án của tôi đột nhiên không cánh mà bay đi đâu mất. Tôi cố lục tung tất cả các ngóc ngách trên máy tính nhưng kì lạ là hoàn toàn không tìm thấy.

Nếu như tôi bất cẩn xóa tệp thì chắc chắn sẽ nằm ở thư mục thùng rác, đằng này tôi đã lục tung thùng rác mà vẫn không tìm thấy. Tôi tự hỏi bản thân mình đã gây thù chuốc oán với ai mà họ lại đối xử với tôi như vậy. Cuộc thi này vốn dĩ rất công bằng, ai có năng lực người đó sẽ được công nhận, tôi đâu có tranh giành vị trí số một với ai đâu chứ.

Bản thân tôi trước giờ chưa từng nghĩ xấu cho ai bao giờ, nhưng hôm nay tôi thực sự nhận ra một điều, mình càng sống tử tế bao nhiêu người ta lại càng không biết trân trọng mình bấy nhiêu. Đúng thật là, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng. Tôi nhất định phải làm sáng tỏ để họ thấy được tôi không phải là một người dễ bị bắt nạt.

Sự việc lần này tôi cũng có một phần lỗi, đáng ra tôi nên lưu lại thành nhiều bản, hoặc ít ra cũng nên tải lên drive mới phải, đằng này tôi lại quá chủ quan chỉ lưu lại ở một ổ đĩa, không ngờ lại có người rảnh rỗi sinh nông nổi, sợ tôi nhàn hạ quá mà tạo thêm công ăn việc làm cho tôi. Đã vậy, tôi sẽ cho người đó thấy tôi là một thầy giáo đi lên bằng năng lực thực sự, chứ không phải nhờ ăn may mà thành.

Thời gian vừa qua, tôi dành tâm huyết cho bài thi này cũng không phải là ít, đương nhiên tôi vẫn còn nhớ như in giáo án của mình, nếu tập trung tôi có thể hoàn thành đúng hạn, chỉ là bản thân tôi sợ rằng nếu ai đó đã có ý định ăn cắp ý tưởng của tôi, thì chẳng khác nào tôi và người đó lại cùng sử dụng chung một nguồn. Như vậy chẳng phải sẽ ảnh hưởng đến phần thi của tôi sao, nên làm gì làm tôi cũng nên có sự thay đổi một chút.

Hôm đó lại may mắn tôi không có lịch dạy kèm cho Nhã Uyên, chỉ cần xin nghỉ một hôm ở nhà hàng. Tôi mang máy tính về nhà tập trung hoàn thành bài thi. Tôi vừa làm vừa thực hành thuyết trình để tránh mất thời. Đối với phần thi trình bày biện pháp dạy học nhằm nâng cao chất lượng công tác giảng dạy, theo tôi đánh giá là phần thi ăn điểm, nên tôi cố gắng dựa trên kinh nghiệm thực tế của mình khi dạy học cho các em ở lớp, cũng như ở các buổi dạy thêm mà soạn ra.

Sau hơn mười tiếng chuẩn bị không ngừng nghỉ, cuối cùng tôi cũng đã hoàn thành đầy đủ theo chỉ tiêu của hội thi. Lúc này trời cũng đã khuya, tôi ăn vội mấy lát bánh mì sandwich mà tắm rửa nghỉ ngơi, vì cũng đã chẳng còn đủ thời gian để nấu kịp cơm nữa rồi.

Tôi mang theo tâm trạng mệt mỏi nằm ườn trên giường, nhắm mắt lại bản thân còn có thể thấy được những con chữ đang bay thành vòng tròn trước mắt mình. Mặc dù đã thấm mệt nhưng tôi vẫn không tài nào ngủ được, cảm giác thất vọng, chán chừng như bủa vây lấy tâm hồn tôi lúc này.

Tôi đã cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ làm tôi thất vọng, nhưng những lúc yên tĩnh thế này, dường như tôi lại có thể cảm nhận nó một cách rõ ràng nhất. Phải chăng cuộc sống không phải chỉ toàn màu hồng như tôi vẫn luôn tin vào, và có chăng tôi đã quá may mắn, luôn gặp được những con người tốt bụng luôn yêu thương và trân trọng tôi, để rồi khi cần đối diện với một sự thật đau lòng nào đó của cuộc sống, tôi lại không thủ dũng cảm để đương đầu. Hôm nay tôi buồn.

“Ting”- tiếng tin nhắn zalo lại khẽ vang lên, bản thân tôi còn nghĩ là tin nhắn của một giáo viên nào đó hỏi thăm tôi về phần thi vào sáng ngày mai.

Tôi vực dậy tấm thân nặng trĩu những ưu phiền này bước tới bàn. Cầm điện thoại trên tay, tôi đã không còn tin vào mắt mình nữa rồi, không lẽ nhìn máy tính quá nhiều khiến tôi bị hoa mắt luôn rồi sao. Tôi đưa tay dụi mắt thật mạnh, dòng tin nhắn ấy thực sự đã khiến tôi tỉnh táo: “Thanh Sang, dạo này em sao rồi, em còn nhớ chị không?”

Đã hơn 5 tháng trôi qua, chị ấy thực sự đã trở lại, vậy mà tôi cứ ngỡ chị ấy cũng giống như những con người kia, vì hoàn cảnh của tôi mà xa lánh tôi. Chị ấy tìm đến tôi cũng thật đúng lúc, tôi giống như một đứa em nhỏ bị giành mất kẹo mà không thể phản kháng, ấm ức vô cùng. Không hiểu sao tôi lại muốn tâm sự cùng chị ấy, tôi muốn chị ấy đòi lại công bằng cho tôi. Hoặc chí ít chị ấy có thể lắng nghe những tâm tự của tôi lúc này. Đơn giản chỉ vậy thôi.