Có Anh Đây Rồi!

Chương 17: Thi Cử



Tôi chợt nghĩ về Tuệ Lâm, không biết giờ này cô ấy thế nào, có đang lo lắng gì cho phần thi ngày mai không nữa. Có thể lúc này, cô ấy đang thong dong đi dạo bên dưới ký túc xá cũng nên. Tôi và Tuệ Lâm khá giống nhau, chúng tôi đều không muốn tự tạo áp lực cho bản thân trước một sự kiện quan trọng nào cả.

Theo quan điểm của cá nhân tôi, việc tự gây áp lực cho chính mình còn nguy hiểm hơn việc không làm gì cả trước một kỳ thi. Tôi thấy có rất nhiều trường hợp các anh chị khóa trên vì quá lao lực học tập chuẩn bị cho kỳ thi quan trọng này mà tụt huyết áp, đổ bệnh trước ngày thi. Như vậy chẳng phải rất đáng tiếc hay sao.

Đối với tôi việc cân bằng giữa học tập và thư giãn rất quan trọng. Nếu nói không cần lo lắng gì cả thì tôi đang tự dối lòng, nhưng nếu đem lên bàn cân so sánh giữa sức khỏe và lượng kiến thức dồn dập cần phải nạp vào trước ngày thi, thì tôi sẽ chọn giữ gìn sức khỏe. Dù sao tốt nghiệp cũng không phải vấn đề quá khó với tôi.

Tuệ Lâm thì khác, tốt nghiệp có thể được xem là vấn đề lớn của cô ấy, mặc dù hiện tại cô ấy đã cải thiện việc học rất nhiều, nhưng tính tình Tuệ Lâm rất hay chủ quan, thuộc diện nước đến chân mới nhảy.

Từ lúc ôn thi với Tuệ Lâm, tôi mới biết cô ấy thường dồn các bài giảng trong tuần lại, sau đó xem qua một lượt vào cuối tuần. Chính vì thế, nhiều lúc cô ấy còn không biết tại sao lại ra được đáp án như vậy.

Phần ghi chú của Tuệ Lâm thì thôi khỏi bàn, chỗ này một ít chỗ kia một ít. Tôi không hiểu sao cô ấy có thể hệ thống lại kiến thức được với mớ hỗn độn như thế. Chắc do tôi khá kỹ tính trong việc học nên khó có thể chấp nhận được cách học của cô ấy. Tôi hy vọng sau thời gian học tập cùng nhau cô ấy có thể đạt được kết quả như mong muốn.

“ Hạo Nam, cậu không ôn bài à. Lúc nãy thấy cậu đang ôn bài nên tớ không rủ”. Hạo Nam ủ rũ ngồi xuống cạnh tôi không nói gì;

“ Cậu có chuyện gì sao, trông sắc mặt không được tốt”. Tôi lo lắng hỏi thăm Hạo Nam;

“ Không có gì, tớ chỉ đang cảm thấy mất phương hướng một chút”. Hạo Nam buồn bã nói ;

“ Là sao, tớ không hiểu lắm”. Tôi thắc mắc;

“ Hồi sáng cậu nói đúng, mỗi người chúng ta đều phải chọn một hướng đi trong ngã ba của chính mình. Tớ không lo về phần thi tốt nghiệp, tớ chỉ đang lo về việc phải chọn trường nào thôi”. Hạo Nam chia sẻ về nỗi lòng của cậu ấy lúc này;

Tôi thấy Hạo Nam cũng giống tôi lúc vừa kết thúc năm học Lớp 12. Tôi đã từng nghĩ rất nhiều về việc phải lựa chọn con đường đi tiếp theo cho riêng mình, nhưng may mắn hơn Hạo Nam tôi sớm đã tìm được con đường đi phù hợp. Đó có thể không phải là con đường mà mình từng mơ ước, nhưng ít nhất nó là con đường mà một khi đã chọn tôi sẽ không phải hối hận.

Hạo Nam cũng có những nỗi niềm riêng của cậu ấy, có những thứ đã gọi là đam mê thì rất khó để từ bỏ. Nhưng cuộc sống đâu phải lúc nào cũng cho chúng ta một con đường đi thẳng tắp đâu chứ. Tôi cũng chỉ biết an ủi cậu ấy theo cách riêng của mình, động viên cậu ấy tập trung cho việc thi cử trước, việc chọn trường tạm thời hãy gác qua một bên. Tôi mong cậu ấy có thể sớm đưa ra một quyết định phù hợp nhất với hoàn cảnh của cậu ấy lúc này.

Hai ngày thi cũng nhanh chóng trôi qua, bài thi của tôi khá tốt, hầu hết các câu hỏi đều nằm trong lượng kiến thức Lớp 12 nên tôi nắm rất kỹ, chỉ có một số câu hỏi rải rác ở Lớp 10 và 11 tôi không chắc chắn lắm, nhưng tôi rất tự tin về kỳ thi này. Hạo Nam làm bài cũng khá ổn, các câu hỏi liên quan đến trắc nghiệm của tôi và cậu ấy giống nhau đến hơn chín mươi phần trăm, nên chúng tôi khá an tâm.

Thi xong môn cuối cùng, Hạo Nam được gia đình đón về nhà. Tôi cũng nôn nóng, không biết Tuệ Lâm thi cử ra sao, càng không chờ được đến sáng mai mà bắt luôn chuyến xe cuối cùng để về nhà.

Về đến chung cư tôi ghé ngang qua tiện trà sữa, mua cho Tuệ Lâm một ly trà sữa truyền thống mà cô ấy thích. Thường giờ này Tuệ Lâm sẽ ở dưới chung cư chơi đùa cùng tụi nhỏ, không chừng vừa bước vào cổng chung cư tôi đã có thể gặp lại cô ấy rồi cũng nên, nghĩ tới đây tôi đã thấy nôn nao trong lòng hết cả lên.

Tôi bước vội vào chung cư, giờ cũng là giờ cao điểm tụi nhỏ kéo xuống chơi, tôi đảo mắt một vòng tìm kiếm trong những người lớn dắt con em xuống chơi có Tuệ Lâm hay không. Thật lạ tôi nhìn mấy lượt mà không thấy Tuệ Lâm đâu cả. Có lẽ Tuệ Lâm mới thi xong nên ở phòng để ba mẹ bồi bổ. Tôi vội bước lên nhà, nhìn thấy nhà Tuệ Lâm vẫn chưa sáng đèn, lòng tôi lúc này có chút buồn bã.

Tôi vào nhà, lúc này ba cũng vừa tắm xong, chuẩn bị ăn cơm tối: “Thanh Sang, con về rồi đấy à”. Ba mừng rỡ chạy ra xách đồ hộ tôi;

“ Tốt quá, lần này con tự về một mình à. Ba còn tính lát nữa điện cho cô quản lý ký túc xá, xem ngày mai khi nào thì lên đón con về được. Con đã ăn gì chưa, ba cũng vừa chuẩn bị ăn cơm. Con vào tắm rửa rồi ăn cùng nhé, để ba nấu thêm cơm cho con”. Ba nhẹ nhàng bảo tôi.

Tôi không giấu nổi nôn nóng mà hỏi ba về Tuệ Lâm, ba nói Tuệ Lâm sau khi thi xong thì được gia đình chở về ngoại chơi vài hôm, khi nào có kết quả thi tốt nghiệp cô ấy mới về lại. Tuệ Lâm cũng vừa đi lúc ba tôi đi làm về.

“ Thế Tuệ Lâm thi sao rồi ạ, ba có hỏi bạn ấy không?”

Ba nhìn tôi nghĩ ngợi một chút rồi mỉm cười trả lời: “Ba không hỏi, nhưng thấy con bé vui vẻ lắm”. Nghe ba nói vậy tôi cũng yên tâm, Tuệ Lâm là một người không giấu được cảm xúc, phải nói ruột để ngoài da mới đúng. Nếu thi tốt cô ấy sẽ rất vui, còn ngược lại mặt cô ấy chắc chắn sẽ một đống cho coi. Tôi nở một nụ cười an tâm.

“ Thế còn con thì sao, ba còn chưa kịp hỏi con, con đã hỏi Tuệ Lâm, rõ ràng con đang thiên vị Tuệ Lâm sao”, Ba nghiêm mặt nhìn tôi, giả bộ giận dỗi.

Sợ bị ba hiểu lầm, tôi vội trả lời ba về bài thi của mình rằng tôi rất tự tin về kết quả lần này. Tôi cũng không quên giải thích với ông lý do tôi nôn nóng hỏi thăm tình hình thi cử của Tuệ Lâm như vậy, chỉ là do chúng tôi cá độ với nhau, nên mới ưu tiên hỏi thăm về cô ấy trước. Tất nhiên những lời này của tôi làm sao qua mắt được ba chứ.

Ba nhìn ly trà sữa đặt trên bàn: “Thế nay con mua trà sữa cho Tuệ Lâm đúng không? Xưa giờ ba có thấy con ăn uống vặt bao giờ đâu chứ?”. Rõ ràng là ba biết rồi, nhưng vẫn cố ý trêu chọc tôi.

Tôi đỏ mặt, đánh trống lảng rồi lấy vội quần áo vào nhà tắm. Tôi vừa tắm vừa suy nghĩ tại sao bản thân lại có thể chỉ nghĩ về Tuệ Lâm như thế. Đáng lẽ tôi nên mừng rỡ báo với ba về kết quả thi của mình ngay từ lúc gặp ba mới đúng, đằng này tôi lại hỏi linh tinh cái gì thế không biết. Tôi tự gõ gõ vào đầu, trách bản thân mình thật bất hiếu mà.