Chuyện Ta Không Biết

Chương 80: - Cảm giác như lũ học sinh tiểu học sắp thực hiện trò đùa dai



Người phụ nữ kia ôm một chậu bột ngô, hai gò má đỏ bừng, đôi môi đầy nứt nẻ, bà ta cũng không phát hiện Phó Uyên Di đã đi tới, đang ngẩn người nhìn xa xa, không biết là đang suy nghĩ cái gì.
Phó Uyên Di chỉ gọi rất khẽ vậy mà lại dọa bà ta nhảy dựng, thiếu chút nữa quẳng bay hết đống bột ngô ra ngoài. Quay đầu lại thì thấy là người bên ngoài thôn đến.
Phó Uyên Di hỏi: "Lúc nãy bà nói nàng đã trở lại, là nói ai a?".
Bà ta nhìn bốn phía xung quanh, thấy mọi người trong thôn đều đang đi đưa tang, mới dám nhìn Phó Uyên Di và nói:
"Nhất định là nàng...... Nàng đã trở lại...... Lúc trước tôi có nói như thế nào cũng không ai chịu để ý đến tôi, bây giờ thì hay rồi, nàng đã trở lại, trở lại đòi mạng! Các cô người ở xứ khác mau chóng rời khỏi nơi này đi! Không muốn chết thì mau đi đi!"
"Tôi cũng muốn đi a." Phó Uyên Di nói, "Nếu không phải xe bị hỏng, chúng tôi đã sớm đi rồi."
Du Hân Niệm nhớ tới Lưu Đình liền hướng mắt nhìn lại, thấy nàng vẫn đang sửa xe.
Phó Uyên Di ngồi vào bên cạnh người phụ nữ kia: "Rốt cuộc là ai đã trở lại? Mà còn trở lại đòi mạng? Ác quỷ sao?".
Người phụ nữ này bị hai chữ "Ác quỷ" làm cho sợ tới mức cả người phát lạnh, rụt đầu lại, dường như đang suy ngẫm cái gì đó, sau một lúc lâu suy ngẫm bỗng bắt đầu lắc đầu lia lịa.
Phó Uyên Di tiếp tục hỏi: "Người mà bà nói đã chết rồi, đúng không?".
Người phụ nữ ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn nàng.
Phó Uyên Di vẫn rất mệt mỏi, buồn cười đứng lên tỏ vẻ thần thần bí bí, vẫn là bộ dáng tiêu chuẩn của một thần côn: "Trong thôn các người gần đây chắc đã chết không ít người?".
Người phụ nữ nói: "Cô thật sự là đạo trưởng?".
"Pháp danh Hàm Dương Tử."
Du Hân Niệm thiếu chút nữa cười ra tiếng, Phó tiểu thư dù là ở bất cứ đâu, công phu miệng lưỡi này đều rất lợi hại, nói dối đến xuất thần nhập hóa.
Người phụ nữ này rõ ràng là không có nhận ra được huyền cơ trong cái tên "Hàm Dương Tử" kia, vẻ mặt vẫn rất căng thẳng: "Đạo trưởng, cầu xin cô! Hãy cứu tôi và con của tôi!".
Phó Uyên Di sờ soạng một mớ bột ngô, để cho bà ta kể ra hết mọi chuyện mình biết.
Người phụ nữ này nói tang sự hôm nay chính là của Đỗ gia, là "tài chủ" của thôn, ở trong thôn xem như rất có tiền có thế, nhà trưởng thôn còn chưa có xe, nhà hắn lại có. Đỗ lão nhân kia 60 tuổi nhưng lại khỏe mạnh giống như trai tráng, chưa từng nghe nói hắn mắc phải bệnh gì. Trong thôn có rất nhiều người cả đời đều dựa vào trồng trọt mà sống, thân thể cường tráng, sống đến hơn 80 tuổi đều không thành vấn đề. Thế nhưng từ tháng sáu năm ngoái sau một trận bão tuyết kỳ quái từ trên ngọn núi đổ xuống, bầu không khí trong thôn cũng không được bình thường, bắt đầu lần lượt từng người chết đi, hơn nữa còn chết một cách kỳ quái.
Người chết đầu tiên chính là con trai của trưởng thôn, uống say trở về nhà trên đường đi bị đá núi rơi xuống đè chết. Nói ra thì hết sức kỳ quái, đêm đó đi cùng hắn có năm sáu người nữa, hắn đi ở giữa, một tảng đá lớn như vậy từ trên núi lăn xuống theo lý mà nói thì tiếng động hẳn phải rất lớn, nhưng nhiều người như vậy mà không ai phát hiện, hơn nữa tảng đá đó giống như là lao thẳng về hướng con trai trưởng thôn, cứ vậy mà đập đúng vào hắn, đập đến nát nhừ, mấy người khác ngay cả chút trầy xước cũng không có.
Chuyện này tuy rằng làm cho người ta không thể lý giải, nhưng mọi người vẫn xem nó như một sự cố ngoài ý muốn, coi như là con trai trưởng thôn lưu luyến trần thế bất thành, diêm vương muốn hắn tối nay phải chết, tuyệt đối không thấy được mặt trời ngày mai.
Chuyện này trôi qua một đoạn thời gian, ngoại trừ người nhà trưởng thôn ra thì những người khác cũng gần như quên mất rồi, đúng lúc này, lại có thêm một người chết, vẫn như thế chết rất quái lạ.
Lưu lão đầu kỳ thực cũng không tính là quá già, 58 tuổi, vóc dáng thấp lùn nhưng lại thích lớn giọng rống to với người khác, đến tuổi này còn chưa lập gia đình, vì hàm răng của hắn thối rữa vô cùng xấu xí, đừng nói là các cô gái trong thôn, cho dù là người phụ nữ già nhất ở các thôn làng khác trong phạm vi 100km cũng không đồng ý gả cho hắn. Lưu lão đầu tuy rằng trêu chọc không ít người, nhưng ngẫm lại thì tất cả đều là tranh cãi vụn vặt, không đến mức hại chết hắn. Sau cái chết của con trai trưởng thôn không bao lâu thì hắn cũng chết, còn là chết ở trong nhà, cửa sổ không có gì khác thường, nhưng đầu hắn thì lại không thấy đâu, thi thể ở trong nhà một thời gian mới được người khác phát hiện. Những người đầu tiên phá cửa đi vào nhà nhìn thấy tất cả đều ngã bệnh, đều bị thảm cảnh trong ngôi nhà đó làm kinh sợ tới mức phát sốt.
Từ sau hai cái chết bí ẩn đó, lời đồn ác quỷ đòi mạng liền lan truyền khắp trong thôn.
"Chẳng qua là hai người chết, giải thích là sự cố ngoài ý muốn và mưu sát thật ra cũng hợp lý." Phó Uyên Di nói, "Vì sao lại có lời đồn ác quỷ đòi mạng như vậy?".
Người phụ nữ tạm dừng một chút, lắc đầu: "Cô không biết đâu, Đỗ lão nhân chính là bị ác quỷ đeo bám! Đêm đó là đại thọ sáu mươi của hắn, mời toàn bộ người trong thôn, lúc bữa tiệc đang diễn ra được một nửa, hắn uống hơi nhiều nên quay vào trong nhà, mọi người đều nghĩ là hắn đi nghỉ ngơi, kết quả hắn đột nhiên cầm ra một thanh đao gặp người là chém! Cuối cùng chém đứt tay hai người, sau đó thì một đao đâm chết chính mình...... Cô nói xem người bình thường sao lại chết kiểu này? Đỗ lão nhân có tiền như vậy, sao lại phải tự sát chứ? Đây không phải ác quỷ đòi mạng thì là cái gì! Hơn nữa còn chuyện hôm nay thì sao? Chết một lần hai người. Cô không biết thôi, kỳ thực ba năm trước......"
"Thím Cúc!" Một thanh âm trong trẻo cắt ngang cuộc trò chuyện của các nàng, cô gái vừa gọi kia đi tới, vỗ vỗ vai thím Cúc, đưa mắt nhìn nàng, thím Cúc ôm lấy chậu bột ngô, vội vội vàng vàng bỏ đi.
Cô gái kia quay đầu sang nhìn Phó Uyên Di, trong ánh mắt rõ ràng hiện lên tia cảnh giác.
"Xe của các cô hỏng rồi?" Nàng hỏi.
Phó Uyên Di gật đầu, nàng nói: "Tôi là con gái của trưởng thôn Hổ Lĩnh này, tôi tên là Thẩm Ngạo Bình. Các cô rốt cuộc là ai? Vì sao lại đi đến thôn chúng tôi?".
Phó Uyên Di nói: "Trước đó tôi đã nói, hai chị em chúng tôi đi du lịch ngang qua nơi này, vốn dĩ không muốn đến trong thôn quấy rầy, nhưng lại gặp phải sương mù quá dày, hơn nữa xe lại hỏng rồi, đành phải tạm thời dừng lại ở trong thôn."
Thẩm Ngạo Bình nói: "Tôi tuy rằng hiểu được lý do này, nhưng mà người trong thôn sẽ không nghĩ như vậy, họ chỉ xem các cô là tai họa, sẽ đánh chết các cô."
"Ai muốn động thủ? Đến thử xem." Lưu Đình cầm cờ lê trong tay, trên mặt dính hai vệt đen đi tới, vẻ mặt có chút đắc ý, "Xe sửa xong rồi, chỉ là việc nhỏ dĩ nhiên không làm khó được tôi và tỷ tỷ. Tôi hỏi cô." Nàng nhìn cô gái kia và hỏi, "Trong thôn các cô có xăng không? Đổ xăng xong, chúng tôi lập tức đi."
"Được rồi, chúng tôi ở đây không có trạm xăng dầu, chỉ có mấy thùng đựng xăng. Tôi dẫn các cô đi vào trong nhà tôi lấy, lấy xăng xong các cô sẽ rời đi chứ?"
Lưu Đình: "Cô cho là tôi thích ở chỗ này lắm sao?".
Lưu Đình một mình đi theo Thẩm Ngạo Bình lấy xăng, bảo Phó Uyên Di ở lại trông xe.
"Tôi thấy người trong thôn này cả một đám lấm la lấm lét không có gì tử tế, cô trông chừng xe, đừng để cho bọn họ đụng chạm."
"Được."
Sau khi Thẩm Ngạo Bình đi rồi, Phó Uyên Di mới hỏi Du Hân Niệm: "Cảm thấy thế nào?".
"Cô muốn nói đến con gái trưởng thôn đó sao?"
"Đúng vậy."
Du Hân Niệm nói: "Cảm giác nàng nói chuyện đều có hàm ý, có chút ý tứ châm ngòi thổi gió."
Phó Uyên Di mỉm cười gật gật đầu.
Lưu Đình đi lấy xăng, chân trước vừa mới đi, phía sau Khổng Hữu Minh liền từ trên núi nhìn thấy nàng.
"Hê — oan gia ngõ hẹp! Vậy mà lại ở chỗ này đụng phải!" Khổng Hữu Minh nhìn theo nàng phát hiện Phó Uyên Di và xe của các nàng, vội vàng kéo Hoắc Lương Thiên tới, "Sư phụ! Chính là các nàng đánh con!".
Hoắc Lương Thiên nhìn Lưu Đình cùng Phó Uyên Di tay chân nhỏ gầy, quả thực muốn ngay lập tức hủy đi tên đồ đệ không chút tiến bộ này: "Một tiểu quỷ như vậy cậu cũng thu thập không được?".
Khổng Hữu Minh tỏ vẻ oan uổng: "Sư phụ, đó là người Phó gia......"
"Ai bảo cậu tự mình động thủ chứ? Phải dùng trí! Dùng trí hiểu không? Học hỏi theo vi sư một chút! Đi!"
Có sư phụ trấn thủ, Khổng Hữu Minh liền tràn đầy sinh lực: "Đi –!".
Hoắc Lương Thiên không trực tiếp đi xuống tìm Phó Uyên Di các nàng tính sổ, mà đi tụ tập nhóm thôn dân còn đang bị vây trong trạng thái khủng hoảng lại đây, hỏi bọn họ, có phải cảm thấy thôn Hổ Lĩnh mấy năm nay rất không yên ổn? Nhóm thôn dân ai cũng không mở miệng trả lời, nhưng biểu cảm trên mặt lại tràn ngập tán thành cùng kỳ vọng. Hoắc Lương Thiên nói, các người cố nhớ lại xem, lần trước lúc trong thôn các người gặp tai họa đã xảy ra chuyện cổ quái gì?
Đám người trầm mặc, Hoắc Lương Thiên giúp bọn họ nói: "Đó đều là do người ngoài thôn các người đến đây! Thôn Hổ Lĩnh suốt mấy đời đều tựa bên vách núi mà sinh sống, không tranh đoạt với thế giới, vì sao hiện tại cứ liên tiếp có người chết? Các người chính là đã bị nguyền rủa!" Hoắc Lương Thiên đưa tay chỉ vào chiếc xe của Phó Uyên Di, "Chính là những người bên ngoài này! Mang quỷ đến! Muốn lấy mạng các người đó!".
Nhóm thôn dân rì rầm hướng về phía cổng thôn nhìn lại, Phó Uyên Di không hề biết, nhưng Du Hân Niệm lại phát hiện được ánh mắt bọn họ.
"Phó tiểu thư." Du Hân Niệm ôm Tiểu Hoàng ngồi thẳng lên một chút, "Nhóm thôn dân này hình như đang nhìn về phía chúng ta."
Phó Uyên Di vẫn luôn mệt mỏi sắp tới điểm cực hạn hôn mê, nghe được lời này của Du Hân Niệm nàng liền cố vực dậy tinh thần đáp lại một tiếng: "Thôn dân?".
"Phải." Du Hân Niệm nhìn thật kỹ, nhóm thôn dân đang từ trên vách đá đi xuống, hướng về phía các nàng. Mà Khổng Hữu Minh cùng một đạo sĩ mặc trường bào khác đang đứng ở phía ngoài cùng của đám người, trên mặt lộ ra biểu cảm chờ xem kịch vui.
Hai gã thôn dân cường tráng xông tới đầu tiên nhìn thấy Phó Uyên Di một cô gái yếu đuối ở trong xe, liền không chút do dự, giơ cái cuốc lên bắt đầu đập vỡ kính xe, vừa đập vừa quát lớn: "Xuống xe –!".
Du Hân Niệm quả thực không thể tin được, đám người này sao lại có thể hung tàn như vậy?
Đám thôn dân đập vỡ được kính xe bắt đầu hân hoan, lại không hề dự đoán trước, cửa xe đột nhiên bị đẩy mạnh ra, bọn họ bất giác lui về sau mấy bước.
Phó Uyên Di một tay cầm dù, chống đỡ thân mình bước xuống xe, tóc đen trang phục đen, gương mặt không lộ vẻ tức giận nhưng lại khí thế bức người.
Hoắc Lương Thiên thấy đám thôn dân dừng lại vì e dè cô gái này, đột nhiên cất cao giọng chỉ vào nàng hét lớn: "Chính là nàng — bọn người ngoại xứ này xâm nhập làm cho thôn các người bị nguyền rủa phải bỏ mạng! Nàng không chỉ mang đến lời nguyền mà còn mang đến ác quỷ — các người mở to mắt mà nhìn cho rõ –"
Hoắc Lương Thiên đột nhiên tung ra một nắm bụi tro hướng đến Du Hân Niệm. Du Hân Niệm luôn biết rõ là con người nhìn không thấy được nàng, mặc dù đối với hai gã đạo sĩ này có phần đề phòng, nhưng lần này mũi dùi xoay chuyển quá nhanh, căn bản không có thời gian để phản ứng, bị bụi tro dính đầy cả người!
Đám thôn dân nhìn thấy phía sau cô gái đứng bên cạnh xe, vốn là khoảng không lại chậm rãi hiện ra một hình dáng con người.
"Ác quỷ!" Không biết ai ở trong đám người hét lên một tiếng, đám thôn dân đều run rẩy cả người!
Khổng Hữu Minh chỉ vào Du Hân Niệm: "Bắt lấy bọn chúng! Đập nát xe của chúng! Đừng để cho bọn chúng chạy!".
Hoắc Lương Thiên thấy đám thôn dân có chút sợ hãi không dám tiến lên, liền bồi thêm một câu: "Các người nếu không động thủ thì sẽ quá muộn! Các người sẽ chết! Con cháu của các người cũng sẽ chết — bọn chúng là tới trả thù! Các người muốn đoạn tử tuyệt tôn hay sao?!".
Những lời này quả nhiên hiệu nghiệm, có một thôn dân tiến lên, đám người phía sau liền hùa theo mà đồng loạt xông tới, hung tợn nện xuống chiếc xe. Chỉ trong nháy mắt toàn bộ cửa kính xe đều vỡ nát, cánh cửa cũng bị tháo gỡ xuống, gần như chỉ trong phút chốc chiếc xe đã biến thành một đống sắt vụn.
Phó Uyên Di trái lại không hề sợ hãi, lui về phía sau vài bước, Du Hân Niệm không biết sau khi hiện ra hình người thì nói chuyện có thể bị nghe thấy hay không, hô lớn: "Tên đạo sĩ kia nói cái gì các người đều tin cả sao? Các người tự dùng đầu óc của chính mình ngẫm lại cho kỹ! Trước đó chúng tôi còn chưa tới thì trong thôn các người cũng đã bắt đầu chết người –"
Phó Uyên Di đem nàng kéo đến bên cạnh, "Oành" một tiếng mở tán dù ra, che chắn ở trước người giống như hộ thuẫn, Tiểu Hoàng nhe răng, hướng tới bọn họ mà sủa.
"Cô đừng tốn hơi sức." Phó Uyên Di nói, "Đối phó bạo dân làm sao có thể dùng đạo lý? Bọn họ chẳng quan tâm đạo lý, chỉ cần phát tiết ra khẩu khí của bản thân, tìm ra con đường để tự an ủi mình là được."
Có người định tiến tới lôi kéo Phó Uyên Di, Du Hân Niệm liền hét lớn: "Cẩn thận –" Tức nghẹn vì không thể trực tiếp đi lên cho đám hỗn đản này một trận. Phó Uyên Di nâng dù quét một phát, bề mặt tán dù cực kỳ sắc bén quét qua mặt người nọ, lập tức trên mặt hắn bị cắt ra một đường thật sâu ứa máu. Người nọ bụm mặt kêu to: "Vu thuật! Vu thuật!".
Một đám thôn dân cầm một bó đuốc kéo tới, Khổng Hữu Minh chỉ vào Phó Uyên Di và Du Hân Niệm: "Thiêu cháy bọn chúng!".
"Thật là xằng bậy." Phó Uyên Di nói, "Vu thuật là vu sư mới dùng, chúng tôi không phải là quỷ sao?".
Du Hân Niệm quả thực muốn phát điên: "Phó tiểu thư — hiện tại không phải là lúc để giễu cợt –".
"Tôi biết, chỉ có điều......" Phó Uyên Di vừa nói xong, một bóng đen từ trên đỉnh đầu các nàng bay tới, nàng chỉ chỉ phía trên, "Cô căn bản không cần lo lắng đâu."
Lưu Đình nhảy vọt tới, cầm thùng xăng trong tay hướng về phía thôn dân quét ngang qua, xăng bị hất tới trên người đám thôn dân, lập tức làm rối loạn trận tuyến của bọn họ. Lưu Đình né tránh cây đuốc trong tay người gần nhất, chỉ tay một phát, ngọn lửa cháy bùng lên làm cho đám côn đồ trên người đầy xăng này phải sợ hãi, ai cũng không dám tiến lên.
Lưu Đình liếc mắt nhìn chiếc xe đã bị đập nát vụn, tức giận không có chỗ trút: "Tôi và tỷ tỷ vất vả lắm mới sửa xong xe......" Ánh mắt nàng trở nên sắc bén, quát lớn, "Đều nhào lên đi! Lão nương phải thiêu cháy các người!".
Đám thôn dân thấy người này bản lĩnh không giống người thường, có chút sợ hãi, tất cả đều quay đầu nhìn về phía Khổng Hữu Minh và Hoắc Lương Thiên, muốn bọn họ đưa ra chủ ý.
Khổng Hữu Minh lôi kéo tay áo của Hoắc Lương Thiên, vết thương bị đánh trên mặt bắt đầu đau âm ỉ: "Sư phụ! Ngươi xem a! Chính là nàng!".
Hoắc Lương Thiên nhìn Lưu Đình, hơi khó hiểu: "Này...... Là người hay quỷ?".
Lưu Đình cầm cây đuốc nhắm thẳng đến Khổng Hữu Minh và Hoắc Lương Thiên: "Hai tên đạo sĩ bỉ ổi kia, đừng có làm rùa đen rút đầu, lại đây cho tôi!".
Khổng Hữu Minh sao có thể tiến lên, ỷ thế sư phụ đang ở đây, còn có một đám thôn dân tứ chi phát triển làm lá chắn thịt người, liền lấy thêm can đảm lớn giọng nói: "Cô bảo tôi đi qua thì tôi sẽ đi qua sao? Sao cô không qua đây?".
Lưu Đình khóe miệng giật giật, nói: "Được."
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Khổng Hữu Minh sao có thể ngờ được đối phương trái lại đã nói là làm, nói qua đây liền thực sự bay qua đây, túm lấy áo Khổng Hữu Minh kéo một phát, nhét cây đuốc vào trong cổ áo hắn. Hoắc Lương Thiên hét lớn một tiếng: "Nghiệt súc!" Muốn từ trong túi lấy ra lá bùa, Lưu Đình xoay chân một phát đá hắn bay thẳng đến vách đá.
"Cô nãi nãi tha mạng — tôi tôi tôi sai lầm rồi, tôi tôi tôi cũng không dám nữa!" Khổng Hữu Minh bị đốt nóng đến tê tâm liệt phế, tựa hồ nghe được mùi thịt nướng, thấy sư phụ cũng bị giải quyết một cách dễ dàng, sợ tới mức liên tục cầu xin tha thứ.
Phó Uyên Di đứng từ xa nói: "Lưu Đình, đừng thực sự giết hắn, bằng không tỷ tỷ cô sẽ không còn cách nào khác để bảo lãnh cô trước Minh Vương nữa đâu."
Lưu Đình đẩy hắn ra: "Hừ, tôi sao lại vì hắn mà khiến cho tỷ tỷ của tôi khó xử." Nàng xoay người lại, cầm cây đuốc hướng về phía đám thôn dân, "Lui lại!".
Đám thôn dân run lẩy bẩy lui về phía sau, thím Cúc cùng Thẩm Ngạo Bình đã ở bên trong đám người, Thẩm Ngạo Bình hô: "Mọi người không cần hoảng! Nàng muốn động thủ thì đã sớm động thủ rồi! Nàng không dám!".
Du Hân Niệm đang vất vả phủi sạch lớp bụi tro khó ngửi trên mặt mình, chậm rãi ẩn giấu thân hình, đồng thời lại nghe ra sự cổ quái của Thẩm Ngạo Bình: "Người này lại bắt đầu châm ngòi."
Đám thôn dân tựa hồ cảm thấy nàng nói có lý, nhìn nhau một phen cho nhau thêm can đảm, một đám lại bắt đầu nâng gậy gỗ cùng lưỡi hái lên, chậm rãi tiếp cận Lưu Đình, đồng thời cũng đi đến chỗ Phó Uyên Di.
Lưu Đình cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: "Không biết phân biệt...... Tưởng là lão nương thật sự không dám động tới các người?".
Thẩm Ngạo Bình hô: "Bắt lấy nàng!".
Đám thôn dân bị một tiếng hô này của nàng làm cho nhiệt huyết sôi trào, cả đàn cả lũ xông lên muốn lôi kéo quần áo của Lưu Đình. Lưu Đình một cước đá bay bọn họ, bên này vừa đá đi, bên kia một trận lưỡi hái lại chém tới. Nàng cầm cây đuốc trong tay đã vài lần muốn ném nó ra thiêu rụi toàn bộ vùng núi rừng hoang dã này, nhưng nghĩ đến Liễu Khôn Nghi đã từng đứng trước Minh Vương bảo lãnh mang nàng đi như thế nào, lấy danh dự của Liễu gia đảm bảo nàng về sau tuyệt đối không làm hại mạng người, cây đuốc này chần chừ đều không thể ném ra.
Lưu Đình bị đám thôn dân vây xung quanh, một cây gậy chợt đánh vào lưng nàng, "bụp" một tiếng trầm đục vang lên, Lưu Đình căm tức quay đầu lại, quỷ khí lập tức vọt lên, khi nàng sắp sửa để lộ ra nguyên hình, tán dù của Phó Uyên Di liền bay tới, xoay một vòng xung quanh nàng, đánh văng đám thôn dân ra, bảo vệ nàng.
"Ác quỷ lấy mạng phải không?" Thanh âm của Phó Uyên Di không lớn, nhưng lại làm cho người ta không thể không chú ý tới nàng. Phó Uyên Di tay không tấc sắt mà đi về phía đám thôn dân, "Đạo sĩ kia nói không sai, thôn này của các anh quả thực đã bị nguyền rủa, quả thực có quỷ. Hơn nữa con quỷ này, trà trộn ngay bên trong các anh."
Đám thôn dân không nghĩ tới nàng sẽ nói ra những lời này, đưa mắt nhìn nhau.
Thẩm Ngạo Bình nói: "Đừng tin lời nàng! Nàng đang mê hoặc các anh! Các anh quên là chính nàng mang quỷ đến sao?".
Phó Uyên Di đè ép lời nàng: "Kỳ thực mấy loại tiểu xảo này tôi cũng biết." Nàng nắm trong tay một đống gì đó, nâng nâng ước lượng, "Loại mê phấn này của tôi không có tác dụng gì đối với người khác, chính là rắc trúng quỷ thì nó sẽ lập tức hiện hình. Bây giờ tôi hỏi các anh có tin là bên trong các anh có quỷ hay không? Tin hay không?".
Thẩm Ngạo Bình không nói gì, đám thôn dân xì xầm to nhỏ, có người tiên phong hô lên: "Không tin! Mẹ kiếp! Đừng hòng châm ngòi ly gián!".
"Được!" Phó Uyên Di nói ra từng chữ đều đầy khí phách, "Tôi rải ra mê phấn hiện quỷ, các anh ai cũng đừng nhúc nhích."
Tuy rằng không biết Phó Uyên Di có ý đồ gì, nhưng nhìn thấy gương mặt nàng mang nét mỉm cười thì biết là trong lòng nàng đã nắm chắc mọi chuyện, nhưng...... sao lại có loại cảm giác giống như là lũ học sinh tiểu học sắp thực hiện trò đùa dai vậy nhỉ?
"Một."
Đám thôn dân thấy nàng thật sự sẽ rải mê phấn, đều có chút lo lắng, nhưng để chứng minh sự trong sạch của chính mình, tất cả mọi người đều không hề nhúc nhích.
"Hai."
Trong đám người có kẻ bắt đầu lắc lư.
"Ba!" Phó Uyên Di vẩy một nắm bột phấn màu vàng ra ngoài, có người mạnh mẽ lao ra khỏi đám người, Lưu Đình mắt sắc nhanh tay, lập tức đè giữ người đó lại.
"Ồ. Con gái trưởng thôn." Lưu Đình quỳ một gối đè lên lưng Thẩm Ngạo Bình, trói quặt hai cánh tay nàng, "Giấu đầu lòi đuôi rốt cuộc cũng lộ ra rồi?".
Đám thôn dân tỏ vẻ khó tin nhìn Thẩm Ngạo Bình: "Cô...... Cô là ác quỷ?".
Thẩm Ngạo Bình ra sức vùng vẫy, hét lớn: "Tôi không phải!".
Phó Uyên Di: "Vậy cô chạy làm gì?".
Thẩm Ngạo Bình không nói gì phản bác lại.
Du Hân Niệm tò mò hỏi nàng: "Cái cô nắm trong tay thật sự là...... mê phấn hiện quỷ?" Cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe nói nàng có sử dụng thứ vũ khí thần bí này.
Phó Uyên Di búng phủi đầu ngón tay, đắc ý nói: "Khi đôi môi vừa cử động, bột ngô của thím Cúc liền biến thành mê phấn."
Du Hân Niệm: "............"