Chuyện Ta Không Biết

Chương 129: - Đừng trách ta, nên trách số mệnh ngươi, ai bảo ngươi sinh ở Phó gia



"Ngươi muốn ta giúp ngươi như thế nào?" Tiểu Uyên Di hồn nhiên ngồi xếp bằng ở trước mặt đứa trẻ kia, "Ngươi trước tiên đừng khóc, không phải là ngươi cũng không biết phải làm sao đó chứ?".
Đứa trẻ nước mắt đầm đìa gật gật đầu.
Phó Uyên Di thấy nàng khóc thật đáng thương, liền an ủi nàng: "Tuổi ta còn quá nhỏ, không biết nên làm thế nào để giúp ngươi. Chờ ta trở về hỏi thử cha mẹ và tỷ tỷ của ta, bọn họ chắc hẳn là biết nên làm thế nào. Ngươi phải chờ ta a."
Đứa trẻ kia thấy Phó Uyên Di muốn đi, vội vàng gọi nàng lại: "Đừng nói với cha mẹ và tỷ tỷ ngươi!".
Phó Uyên Di dừng bước, ngạc nhiên quay đầu lại nhìn nàng: "Tại sao?".
Đứa trẻ lau đi nước mắt, cúi đầu chậm rãi bay tới, trên khuôn mặt viết rõ hai chữ sợ hãi: "Ta rất sợ người lạ, không muốn để cho người khác biết ta đang ở chỗ này. Về chuyện của ta, có thể giữ bí mật được không? Là bí mật giữa ngươi và ta thôi."
"Ngươi chắc chắn chứ? Nếu chỉ có một mình ta thì phải đợi thêm nhiều năm nữa mới có thể giúp được ngươi, phải chờ ta lớn lên một chút nữa."
Đứa trẻ kia lắc đầu: "Không sao, ta có thể chờ, chờ ngươi lớn lên."
Năm ấy Phó Uyên Di chỉ là một đứa bé mới ba tuổi, mặc dù so với bạn cùng lứa thì thành thục hơn một chút, ăn nói rõ ràng hoạt bát nhanh nhảu hơn, nhưng dù sao vẫn là một tiểu cô nương cần cha mẹ ôm ấp, cần tỷ tỷ yêu thương. Phó Tuyển Bách và Hồng Tư Viên chỉ để cho nàng tiếp xúc với một ít quỷ tính tình hiền hòa không có lực sát thương, để cho nàng hiểu được trên thế giới này không chỉ có mỗi con người.
Cha mẹ kiên nhẫn dạy nàng phải đối nhân xử thế như thế nào, dạy nàng đã nói thì phải làm, dã làm thì phải quyết đoán; dạy nàng cư xử phải thành thật, tính cách phải ngay thẳng.
Còn những chuyện khác về quỷ thần, chỉ cần đợi nàng lớn lên một chút sẽ dạy nàng.
Bọn họ toàn tâm toàn ý bồi dưỡng nữ nhi, nhưng không ngờ được rằng chiếc bình Diêm La tổ truyền vốn dĩ đang vây khốn Phương Trúc Ác Anh do năm tháng lâu dài, phong ấn bị hư hại, lại để cho một phần hồn phách của nó trốn ra ngoài, hóa thành bộ dạng đứa trẻ vô hại chậm rãi đến tiếp cận nữ nhi của mình.
Mà nữ nhi lại giữ đúng lời hứa với nàng, giúp nàng giữ kín bí mật, không hề nói bất cứ điều gì với người trong nhà.
Lại một ngày, Phó Uyên Di một mình mang theo cây giống đi vào trong rừng, còn chưa kịp đào ra một cái hố nhỏ thì chợt nghe thấy tiếng khóc của đứa trẻ kia.
"Ngươi lại làm sao vậy?" Phó Uyên Di cắm cái xẻng nhỏ vào trong đất, bất đắc dĩ mà nhìn nàng.
"Hôm qua ta thấy ngươi cùng người nhà đi du lịch trở về, cha mẹ và tỷ tỷ của ngươi đều rất yêu thương ngươi." Đứa trẻ bi thương ai oán mà nói.
"Ừ, cha ta luôn rất thích bế ta, không cho ta đi nhiều. Nhưng mà ta cũng đâu phải là con nít, ta có thể tự đi được mà." Phó Uyên Di bĩu môi tựa hồ không phục, bàn tay nhỏ xíu ngắn ngủn mập mạp cầm lấy cái xẻng nhỏ, thoáng dùng sức xúc từng lớp đất xốp.
"Thật hay...... Ngươi nói thêm một ít chuyện về ngươi cùng cha mẹ tỷ tỷ ngươi cho ta nghe được không?" Đứa trẻ kia nâng má, tràn đầy mong chờ, "Ta cho tới bây giờ cũng không biết được cảm giác có người nhà là như thế nào."
Phó Uyên Di hướng đôi mắt to đen láy của mình nhìn về phía đứa trẻ kia, im lặng một lúc bỗng nhiên đứng dậy, chạy đến bên dòng suối nhỏ giữa núi rửa sạch sẽ bàn tay nhỏ dính đầy bùn đất, lấy từ trong túi áo ra một chiếc khăn tay mà tỷ tỷ đã giúp nàng xếp gọn gàng, đưa cho đứa trẻ kia: "Ngươi cầm được chứ? Ta đã truyền thêm chút pháp lực vào đó. Đừng khóc nữa, ta sẽ kể cho ngươi nghe."
Đứa trẻ kia tiếp nhận khăn tay, nín khóc mỉm cười: "Uyên Di, ngươi là bạn tốt nhất cả đời này của ta."
Trong khoảng thời gian đó Phó Uyên Di đi đến ngọn núi đặc biệt thường xuyên, Hồng Tư Viên từng lặng lẽ đi theo nàng vài lần, thấy thân hình nho nhỏ của nàng khiêng mấy cây giống, đi trên đường núi thật cẩn thận dè dặt, bộ dáng đáng yêu làm cho trái tim Hồng Tư Viên cũng muốn tan chảy. Bà trở về còn nói với Phó Tuyển Bách: "Tiểu nữ nhi của anh không giống tỷ tỷ của nàng cho lắm, Huyền Cơ thích ở trong phòng chơi búp bê, Uyên Di thì lại thích thiên nhiên. Anh đoán xem gần đây nàng đang làm cái gì? Nàng đang trồng cây."
Phó Tuyển Bách cầm sách cổ trong tay, mỉm cười nói: "Trước đó nàng có hỏi anh, vì sao người lớn lại muốn sinh trẻ con. Anh liền nói với nàng, người lớn cuộc sống rất nhiều áp lực cũng rất nhiều phiền muộn, có trẻ con bên cạnh tâm tình sẽ tốt hơn. Chưa được mấy ngày nàng đã nói cây cối trong núi rừng đều rất già rồi, cần phải trồng thêm mấy cây nhỏ để bầu bạn với cổ thụ giải sầu, cho nên liền đi đến đó trồng cây."
Phó Tuyển Bách tựa hồ nghĩ đến cái gì đó, sắc mặt dần trầm xuống: "Hiện tại nàng vẫn là một đứa trẻ, thiên chân vô tà* cũng không có gì đáng ngại. Nhưng tính cách này của nàng nếu như không thay đổi, sau này muốn kế thừa Phó gia chỉ sợ......"
(*Thiên chân vô tà: ngây thơ chất phác)
"Anh trước tiên đừng lo lắng nhiều như vậy, nàng còn chưa được ba tuổi." Hồng Tư Viên ngắt lời ông, "Cho dù có trưởng thành sớm thế nào thì nàng đi vào thế giới này cũng chỉ mới được ba năm, đại nghiệp gia tộc có thể đi vào nhân sinh của nàng chậm một chút được hay không? Trước lúc nàng mười tuổi em cũng sẽ không tán thành anh nói với nàng chuyện Triển Phong Đường."
Phó Tuyển Bách không nói gì, chỉ "Ừm" một tiếng, liền tiếp tục đọc sách.
Phó Uyên Di đứng ở ngoài cửa, trong tay mang theo một cái thùng sắt, nghe cha mẹ nói chuyện mà cái hiểu cái không.
Triển Phong Đường?
Nơi đó nàng đã từng nghe người hầu nói qua, đợi đến khi nàng lại có hứng thú hỏi thêm, thì người hầu ai nấy đều tản ra, không chịu nói nữa.
Bây giờ cha mẹ cũng nhắc tới nơi đó, còn không muốn nói cho mình biết, tại sao vậy? Đó là địa phương thần bí gì sao?
Phó Uyên Di rất hiếu kỳ, bất quá hiếu kỳ thì cứ hiếu kỳ, chuyện không được cha mẹ cho phép nàng cũng chẳng muốn làm.
Những cây nhỏ của nàng vẫn còn chưa được trồng hết cơ mà.
Đã mấy ngày không thấy đứa trẻ kia, khi Phó Uyên Di trồng cây thì thỉnh thoảng lại nhớ tới nàng, không biết nàng có phải lại đang trốn ở đâu đó lén khóc nữa hay không.
Tiểu cô nương Liễu gia đã lâu không thấy, hôm nay đến Phiên Dương Thử làm khách.
Liễu Khôn Nghi được mẹ nàng ôm vào trong ngực, người của hai nhà vừa gặp mặt nhau liền hàn huyên không dứt. Phó Uyên Di nghe nói Liễu Khôn Nghi đến đây, lập tức từ trên giường leo xuống, đem con nhện đầu đỏ mà Liễu Khôn Nghi sợ nhất từ trong lồng sắt thả ra, cười hí hửng, giấu nó ở sau lưng, một bên kêu "Khôn Nghi, Khôn Nghi" một bên đầu đầy mồ hôi xông ra ngoài.
Cha mẹ Liễu Khôn Nghi nhìn thấy Phó Uyên Di chạy đến chơi với nàng, nhưng Liễu Khôn Nghi lại trốn chặt ở trong lòng mẹ mình không thèm nhìn nàng.
"Khôn Nghi làm sao vậy?" Phó Uyên Di nhô cái đầu tròn tròn của mình đến gần, "Bị bệnh sao?".
"Không phải bị bệnh, đứa nhỏ này thẹn thùng đó mà." Liễu mẹ vỗ vỗ cái đầu nhỏ nhắn của Liễu Khôn Nghi, "Làm sao vậy Khôn Nghi? Ở nhà mẹ đã dạy con như thế nào? Đến nhà người khác làm khách thì phải lễ phép, xuống nào."
Liễu Khôn Nghi bấu chặt lấy áo của mẹ nàng: "Không muốn!".
"Không được cáu kỉnh." Mẹ nàng nói nhỏ bên tai nàng, "Con xem Uyên Di lanh lợi biết bao nhiêu, con muốn cả đời đều làm tiểu bảo bảo sao?".
Bị mẹ nói như vậy nàng liền ổn định lại tinh thần. Nàng không muốn thua kém Phó Uyên Di, liền đòi tự mình đứng xuống.
Liễu mẹ thả nàng xuống đất, Liễu Khôn Nghi cực kỳ lễ phép cúi đầu chào hỏi Phó Tuyển Bách cùng Hồng Tư Viên, lúc quay đầu về hướng Phó Uyên Di thì rất không cam lòng mà chào một tiếng. Nàng còn nhớ rõ lần trước Phó Uyên Di đến nhà nàng, đem thả sạch sẽ toàn bộ tiểu quỷ trong lá cây dâu tằm mà nàng đã tân tân khổ khổ bồi dưỡng, hại nàng khóc lớn một trận. Tên hỗn đản da mặt dày này còn hết sức hùng hồn mà nói:
"Cậu nhốt chúng nó ở trong lá cây, chúng nó sẽ rất khó chịu. Thế giới này xinh đẹp như vậy, cậu nên thả chúng nó đi xem."
Liễu Khôn Nghi dự tính sẽ không bao giờ để ý đến nàng nữa, ai ngờ cha mẹ lại nói muốn tới thăm Phó gia. Nàng hiển nhiên là không muốn đi, nhưng cha mẹ ra ngoài, nàng một mình ở trong ngôi nhà to như vậy sẽ sợ hãi, đành phải đi theo tới đây.
"Chuyện lần trước là tớ không đúng." Phó Uyên Di vừa bước đến cũng rất chân thành mà xin lỗi nàng, "Khôn Nghi, cậu tha thứ cho tớ được không?".
Liễu Khôn Nghi nửa tin nửa ngờ — thật sự là đã bị tiểu quỷ đáng ghét này khi dễ nhiều lần lắm rồi, có lần nào mà không xin lỗi? Sau khi xin lỗi xong lần sau lại tiếp tục.
"Hừ." Liễu Khôn Nghi bĩu môi hất mặt, mặc kệ nàng.
"Thật mà thật mà, tớ thật sự biết sai rồi." Phó Uyên Di chạy lòng vòng theo quanh quẩn ở trước mặt nàng, "Cậu xem, tớ còn chuẩn bị quà tặng cho cậu nè. Tớ là thật lòng thật dạ nha."
Trẻ con khó chống cự nhất là hai chữ "quà tặng", nàng liếc mắt nhìn lại, vừa chờ mong vừa giả vờ điềm tĩnh hỏi: "Quà gì?".
"Là thứ cậu thích nhất."
Liễu Khôn Nghi lúc này mới phát hiện hai tay của Phó Uyên Di vẫn luôn giấu ở sau lưng.
"Tớ thích nhất?"
"Ừm!" Phó Uyên Di thấy được sự chờ mong của nàng đã bộc lộ ra trong lời nói, hai tay cùng đưa ra phía trước, con nhện đỏ hiện ra rõ ràng trước mắt Liễu Khôn Nghi, "Woa! Tặng cậu!".
Hai tròng mắt của Liễu Khôn Nghi bất động, con nhện đỏ kia đã nhảy lên mũi nàng.
Tiếng thét chói tai thiếu chút nữa là hất tung nóc nhà Phó gia.
Cái mũi của Liễu Khôn Nghi bị con nhện cắn một phát, sưng phù lên thật cao, nàng ôm chặt cổ mẹ mình khóc lớn.
Phó Uyên Di cũng không đắc ý được lâu, bị Hồng Tư Viên hung hăng giáo huấn một phen, phạt nàng cấm túc một tuần, chỉ có thể làm bạn với sách.
"Tớ không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa, tớ ghét cậu!" Liễu Khôn Nghi nước mắt đầm đìa, dứt khoát ném ra những lời này.
Phó Uyên Di vừa mới bị giáo huấn xong, giả bộ trưng ra vẻ mặt nghiêm túc nhận sai, nghe thấy câu nói ác liệt này của Liễu Khôn Nghi liền liếc mắt nhìn nàng một cái, lập tức bị cái mũi sưng đỏ của nàng chọc cười.
Liễu Khôn Nghi giận dữ, nói với mẹ nàng là sẽ không bao giờ đến Phó gia nữa.
Cha mẹ hai bên đều thực bất đắc dĩ.
Phó Uyên Di không rõ, vì sao Khôn Nghi lại chán ghét nàng đến vậy chứ? Nhưng nàng thì lại thích nhìn bộ dáng Khôn Nghi tức giận hoặc khóc lớn, đặc biệt có cảm giác thành tựu.
Sau đó cha mẹ Liễu lại đến, nhưng không mang theo Liễu Khôn Nghi. Phó Uyên Di cố ý đến hỏi, cha mẹ Liễu cũng thực xấu hổ, nói đứa nhỏ kia vẫn còn đang tức giận, qua một đoạn thời gian nữa sẽ ổn thôi.
Nhớ lại câu nói của Liễu Khôn Nghi "Không bao giờ muốn nhìn thấy cậu nữa", Phó Uyên Di phi thường mất mát.
Khôn Nghi thật sự chán ghét mình sao?
Một tuần sau, Phó Uyên Di tâm tình có chút chuyển biến tốt lại đi lên núi, liếc mắt một cái liền nhìn thấy đứa trẻ kia nằm ở dưới tàng cây, một tia nắng mặt trời vừa vặn chiếu vào trên người nàng, đặc biệt thê lương. Phó Uyên Di bước nhanh tới trước hỏi nàng: "Ngươi làm sao vậy? Vì sao lại nằm ở đây a?".
Đứa trẻ kia chậm rãi ngẩng đầu, trông thấy đôi mắt to tròn xinh đẹp của Phó Uyên Di đang lo lắng nhìn mình, thực vui mừng lại thực yếu ớt cười: "Trước khi chết...... Có thể gặp lại ngươi, ta cũng không có tiếc nuối gì nữa."
"Ngươi không phải là quỷ sao? Quỷ còn có thể chết lần nữa?"
"Có thể, chỉ cần ta còn tiếp tục ở trong bình, một ngày nào đó sẽ bị nó hút cạn quỷ khí. Đến ngày đó chính là thời điểm ta hồn phi phách tán...... Uyên Di, ngươi không cần nhớ ta. Tuy rằng ta sẽ rất nhớ ngươi, ta chỉ có một người bạn là ngươi đây......"
Nghe nàng nói như vậy trong lòng Phó Uyên Di thực khó chịu, chóp mũi cay cay hỏi: "Ta có thể giúp gì cho ngươi không? Ngươi nói là bình gì?".
Đứa trẻ kia lắc đầu: "Ngươi có biết cũng vô dụng, chiếc bình kia không ai có thể đánh vỡ được."
"Không thử thì làm sao biết? Mẹ ta nói, mọi việc đều phải thử qua, không được dễ dàng bỏ cuộc. Chỉ cần mở được chiếc bình đó ra thì ngươi có thể sống sót sao?"
Đôi mắt u tối của đứa trẻ kia vì những lời này của Phó Uyên Di lại dâng lên chút chờ mong: "Ngươi có thể giúp ta sao? Ngươi nguyện ý giúp ta sao?".
Phó Uyên Di mỉm cười: "Ngươi là bạn của ta, ta đương nhiên phải giúp ngươi."
Đứa trẻ kia nói với Phó Uyên Di, ở sâu trong rừng có một căn nhà gỗ nhỏ, nàng đang ngụ trong một chiếc bình nhỏ trong căn nhà gỗ đó. Chỉ cần phá mở phong ấn của chiếc bình đó, thì nàng có thể trốn ra ngoài.
Phó Uyên Di cùng nàng đi đến trước căn nhà gỗ, căn nhà gỗ này hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng của Phó Uyên Di, không những là không nhỏ, mà còn phi thường rắn chắc, nhìn vào trong lại thấy tối om, thỉnh thoảng lại có tiếng kêu gào thảm thiết từ bên trong truyền đến. Phó Uyên Di có chút khiếp đảm, đứng tại chỗ do dự.
"Bên trong có cái gì vậy?" Phó Uyên Di nhìn tấm biển bằng đá ở phía trước nhà gỗ, trên đó có viết ba chữ "Triển Phong Đường", nàng chỉ nhận biết được chữ "Phong" ở giữa mà thôi.
"Ngươi đừng sợ, đây là nhà của ta." Đứa trẻ kia lôi kéo tay nàng, dẫn nàng đi vào trong nhà.
Phó Uyên Di đẩy cánh cửa của căn nhà gỗ ra, cánh cửa lớn nhìn như bị khóa rất chắc chắn nhưng dưới cú đẩy này của nàng liền mở ra.
"Chỉ có người của Phó gia các ngươi mới có thể mở ra cánh cửa này." Đứa trẻ kia cười, tiếp tục dẫn dắt nàng đi vào trong.
Bên trong Triển Phong Đường không có ánh nắng không có ánh lửa, chỉ có một tia sáng mỏng manh từ cánh cửa lớn đang mở rộng chiếu vào.
Phó Uyên Di căng cứng cả người, mở to hai mắt nhìn bốn phía xung quanh, nơi này quá mức tối tăm khiến cho nàng cái gì cũng nhìn không thấy, chỉ có thể cảm giác được ác phong đang gào thét bên tai, quỷ khí quấn quanh ở dưới chân.
Đây là chỗ nào? Bên trong núi rừng của Phiên Dương Thử sao lại có một chỗ đáng sợ như vậy?
"Uyên Di, đến đây."
Thanh âm của đứa trẻ kia ở phía trước, Phó Uyên Di nghiêng ngả lảo đảo đi tới.
Bỗng nhiên một ánh lửa sáng bừng lên, đứa trẻ kia hai tay đang cầm một chiếc bình màu xám tro bay đến: "Đến đây, Uyên Di, xé mở nó ra. Xé nó ra là ngươi có thể cứu được ta, cứu được người bạn duy nhất của ngươi."
Phó Uyên Di rõ ràng nhìn thấy trên nắp chiếc bình kia có một lá bùa màu đen, ký hiệu trên lá bùa được vẽ cực kỳ phức tạp, tiểu thần đồng Phó Uyên Di thường xuyên được tán dương nhìn vào cũng không hiểu được một chữ nào.
Bản thân lá bùa đã bị mài mòn dữ dội, rách hết một góc, nhưng ký hiệu trên đó vẫn có thể thấy được rõ ràng, không giống như được vẽ ra bởi loại mực nước thông thường. Phó Uyên Di bị ký hiệu tinh xảo này hấp dẫn, khó tránh khỏi nhìn thêm vài lần, đứa trẻ kia sốt ruột hỏi:
"Ngươi có nghe ta nói không!"
Phó Uyên Di ngẩng đầu nhìn nàng, đứa trẻ kia lập tức thu hồi thái độ hung ác, điềm đạm đáng yêu nói: "Uyên Di, ngươi vĩnh viễn cũng sẽ không biết được tư vị hồn phách bị hành hạ dày vò từng chút từng chút một là như thế nào đâu, ta cũng cầu nguyện cho ngươi cả đời cũng sẽ không gặp phải loại thống khổ này."
Phó Uyên Di vẫn đặc biệt cảm thấy hứng thú đối với ký hiệu này, chìa tay định bóc nó ra, vừa chạm vào ký hiệu đó liền bị đâm vào khiến cả người run lên.
"Nha –" Phó Uyên Di đột ngột rụt tay về, đứa trẻ kia vội hỏi:
"Làm sao vậy!"
"Đau quá." Phó Uyên Di nhìn đầu ngón tay của mình, thấy đầu ngón tay bị cắt thành một vệt máu, một khối máu đỏ tươi đang chậm rãi thành hình.
Đứa trẻ kia bỗng nhiên đem miệng bình áp vào ngón tay bị thương của nàng, Phó Uyên Di bị hoảng sợ, lúc nàng muốn tránh đi thì đã quá muộn, máu tươi ở đầu ngón tay dính trên lá bùa, chỉ thấy một con rồng máu từ miệng bình dâng lên, cắn nát lá bùa.
Bình Diêm La giống như đang nổi điên rung lắc không ngừng, cường quang đại thịnh, Phó Uyên Di bị quỷ khí cường đại từ miệng bình lao ra đánh ngã trên mặt đất.
Khuôn mặt non mềm đáng yêu của đứa trẻ kia dần dần trở nên vặn vẹo đáng sợ, nàng cười lớn hóa thành một đoàn quỷ khí cùng với hắc khí đáng sợ bay ra từ miệng bình hòa hợp làm một. Hắc khí kia va đập khắp nơi ở bên trong Triển Phong Đường, gào thét cười ầm lên: "Ta thoát ra rồi — ta rốt cuộc cũng thoát ra rồi! Ha ha ha ha!".
Phó Uyên Di chưa từng thấy qua cảnh tượng kinh khủng như vậy, có chút sợ hãi, muốn đứng lên chạy trốn. Hắc khí kia đột nhiên lao xuống quấn ở trước mặt Phó Uyên Di, một trận gió mạnh quét qua, Phó Uyên Di chỉ cảm thấy hai mắt đau nhức, kêu thảm thiết một tiếng rồi té ngã trên mặt đất.
"Thật sự là Quang Chúc Tinh xinh đẹp." Thanh âm của hắc khí vang vọng ở bên trong căn nhà, "Tiểu nhãi ranh Phó gia, Quang Chúc Tinh của ngươi ta lấy đi rồi. Đừng trách ta, muốn trách thì trách số mệnh của ngươi, ai bảo ngươi được sinh ra ở Phó gia. Ha ha ha ha –".
Phó Uyên Di thần trí hoảng hốt, nàng không nhớ rõ chính mình đã đi ra khỏi Triển Phong Đường như thế nào, cũng không biết vì sao nghe được thanh âm của cha mẹ nhưng lại nhìn không thấy mặt họ.
Chỉ có tiếng khóc của tỷ tỷ cùng những tiếng thì thầm kỳ quái, vẫn quanh quẩn ở bên tai nàng, thật lâu cũng không thể tản đi.