Chuyện Ta Không Biết

Chương 117: - Nàng bước tới trước, nâng tay vuốt ve ba chữ "Du Hân Niệm"



Du Hân Niệm chạy thoát, Lâm Trạch Bạch ngồi ở phòng khách dưới lầu hết sức thấp thỏm không yên, Phó Uyên Di thì lại giống như không có việc gì ngồi trên ghế sofa, nhờ Lâm Trạch Bạch pha cà phê cho nàng uống.
"Ôi chao đại bảo bối, cô còn có tâm trạng mà uống cà phê a. Còn không mau chóng đi tìm Du Hân Niệm mang trở về đi?" Lâm Trạch Bạch lúc này đang hết lời khuyên bảo, "Cho dù cô không sợ Lâm Cung trở về phá sập nhà, cũng phải lo lắng xem Du Hân Niệm có phải là lại đi ra ngoài hại người hay không chứ. Sao cô vẫn có thể ngồi yên được vậy?".
Phó Uyên Di cầm lấy tách cà phê, chậm rãi uống hết cả tách, lúc này mới có thể dập bớt được ngọn lửa nóng rực trong cơ thể.
"Tôi cũng không phải là không tìm nàng, cũng không phải là không ngăn cản nàng, cô thấy rồi đó." Phó Uyên Di thả lỏng, "Kết quả rõ ràng mất mặt, tôi không phải là đối thủ của nàng."
"Cô làm sao có thể nói như thế chứ!" Lâm Trạch Bạch nóng nảy, "Cô sao lại không phải là đối thủ của nàng! Cô căn bản là không dụng tâm!".
"Tôi đây rất dụng tâm."
"Cô hoàn toàn là đang nhượng bộ nàng!"
"Không, kỳ thật chính là nàng nhượng bộ tôi, bằng không vừa rồi nàng có thể đã lấy mạng tôi rồi." Phó Uyên Di không biết đang nhớ lại cái gì, khóe miệng nâng lên thoáng chút ý cười, "Thật đúng là đòi mạng a."
"Đại bảo bối...... Cô nhìn tôi này." Ánh mắt Lâm Trạch Bạch rực sáng.
"Tôi nhìn không thấy cô, đại bảo bối." Phó Uyên Di nói.
"Đừng ba hoa nữa được không? Cô chính là bị nàng ám rồi, nói đến thực lực thì cô tuyệt đối ở trên nàng!"
"Sắc đẹp cũng là một phần của thực lực, còn là phần có lực sát thương lớn nhất."
Lâm Trạch Bạch nói một câu nàng đáp lại một câu, từng câu đều bị chặn đứng, quả thực là không có cách nào để nói nữa.
"Vậy cô cứ trơ mắt mà nhìn nàng tiếp tục đi giết người? Cô cứ trơ mắt mà nhìn nàng biến thành ác quỷ?!"
Phó Uyên Di bất đắc dĩ, giương mắt lên, Lâm Trạch Bạch bị hai tròng mắt màu lam xám của nàng làm cho sửng sốt. Phó Uyên Di vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ chỉ vào hai mắt của mình, Lâm Trạch Bạch đành chịu bại trận.
"Yên tâm." Phó Uyên Di cả người khó chịu, tựa vào ghế sofa, trước mắt hiện ra hình ảnh ở khắp nơi trong thành phố G. Những hình ảnh này đến từ ánh mắt của bọn tiểu quỷ, từ ba tiếng trước Phó Uyên Di đã thông qua ánh mắt của chúng mà bắt đầu theo dõi Lô Mạn, có một số chuyện rất thú vị.
"Yên tâm?" Lâm Trạch Bạch đang định đi nấu cơm, ngờ vực quay đầu lại.
"Du tiểu thư sẽ không thực sự biến thành ác quỷ." Phó Uyên Di nói, "Lô Mạn cũng sẽ không chết được."
......
Du Hân Niệm lao ra khỏi tòa nhà Quốc Thái Kim Điển, xâm nhập vào nhân gian.
Nàng quanh quẩn trên đường phố giữa đám đông người tấp nập, chốc lát thì muốn đi giết Lô Mạn, chốc lát lại quên mất chính mình là ai; chốc lát thì cảm thấy tên hỗn đản cầm dù kia thật vướng bận, chốc lát lại nhịn không được giàn giụa nước mắt thầm xin lỗi Phó Uyên Di.
Thực xin lỗi Phó tiểu thư, thực xin lỗi. Đây là cơ hội cuối cùng của tôi.
Tuy rằng tôi vẫn luôn miệng nói, điều tra ra được hung thủ thì nhất định phải giết chết hung thủ để báo thù cho ba mẹ tôi, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, tôi không thể thật sự động thủ giết chết một người sống rành rành trước mắt.
Nếu như người kia là một người dưng kẻ lạ không quan trọng, hoặc là kẻ địch có thù oán với tôi, tôi có lẽ vẫn còn có thể không ngừng khích lệ chính mình, xuất ra dũng khí mà chấm dứt mạng sống của đối phương. Cho dù có phải xuống địa ngục tôi cũng không hối tiếc. Bởi vì chính hắn đã hủy diệt cả một đời của tôi, hủy diệt cả nhà tôi, với tư cách là trưởng nữ của Du gia, đây là trách nhiệm của tôi — tôi phải đòi lại công đạo vì ba mẹ và chính bản thân tôi.
Nhưng người kia lại là Lô Mạn.
Ngay từ đầu tôi đã có chuẩn bị tâm lý, bao nhiêu manh mối đều đem hai chữ "Hung thủ" chỉ về phía Lô Mạn, nhưng mà có được bao nhiêu chứng cứ để kết tội nàng? Tư tâm của tôi không nghĩ là nàng, không thể là nàng, không có khả năng là nàng, nhưng hiện giờ tôi làm sao có thể lại lừa gạt chính mình được đây?
Lô Mạn là hung thủ chuyện này tôi không có cách nào để trốn tránh được nữa, tôi phải đối mặt với nó, nhưng tôi lại phát hiện ra một chuyện tệ hại hơn nữa, tôi không xuống tay được.
Tôi giết không được Lô Mạn, cho dù nàng đã giết hại ba mẹ ta giết hại tôi, nhưng vẫn có một loại thanh âm quanh quẩn ở trong lòng tôi, khiến tôi do dự hết lần này đến lần khác: "Lô Mạn không phải là hung thủ, nàng vì sao lại muốn giết cô? Vì sao lại muốn giết ba mẹ cô? Nàng không có lý do gì để làm vậy. Nếu như cô giết lầm người, cô sẽ hối hận chứ? Cô sẽ căm hận chính mình chứ? Cô chắc chắn sẽ không thể chấp nhận được nỗi tiếc hận to lớn do sai lầm nghiêm trọng này mang lại."
Thế nhưng — vì sao ta lại phải đưa ra giả thiết như vậy? Nàng là hung thủ chẳng phải đã là chuyện quá rõ ràng rồi sao? Nàng vì sao lại muốn giết tôi? Trên thế giới này có nhiều chuyện tôi không biết vì sao như vậy, nhưng nó cũng đã xảy ra. Cho nên chuyện Lô Mạn là hung thủ cũng không phải không có khả năng.
Một lần rồi lại một lần, Du Hân Niệm do dự trong việc xác định xem Lô Mạn có trong sạch hay không. Cuối cùng nàng hiểu được, chỉ cần nàng vẫn còn thanh tỉnh, thì sự do dự và lưỡng lự này vẫn sẽ bám riết theo nàng. Cho dù nàng có thể không yêu Lô Mạn nữa, nàng cũng không thể nào giết chết nàng ấy được.
Chỉ có biến thành ác quỷ mới có thể ngoan độc quyết tâm lấy đi tính mạng của nàng ấy.
Chỉ có biến thành ác quỷ mới có thể đòi lại công bằng cho Du gia.
Thực xin lỗi, Phó tiểu thư, tôi đã phụ sự kỳ vọng của chị, cuối cùng vẫn là bị cừu hận đánh bại. Tôi không thể buông xuống thanh kiếm dính đầy máu tươi của người thân của tôi mà giải hòa cùng kẻ địch được. Tôi muốn giết người, tôi cũng chỉ có thể giết người.
Trận tuyết mùa đông cuối cùng ở thành phố G từ trên trời trút xuống, Du Hân Niệm lơ lửng giữa ngã tư đường người xe đông như mắc cửi, hồn phách lung lay phiêu bồng.
Nàng bỗng nhiên mở to mắt, đôi mắt sâu và đen tựa như vực sâu không thấy đáy.
......
Hai chân của Tương Tranh Thanh không có gì đáng ngại, đều là ngoại thương, nhưng còn cánh tay gãy xương thì khá nghiêm trọng, bác sĩ đề nghị nàng nằm viện trị liệu.
Tương Tranh Thanh không muốn nằm viện cho lắm, nàng cực kỳ sợ hãi, dù sao cũng cảm thấy gần đây những chuyện cổ quái cứ liên tiếp xảy ra hết lần này tới lần khác, tất cả đều xoay xung quanh Lô Mạn, sớm hay muộn sẽ xảy ra chuyện lớn.
"Em không muốn nằm viện, em muốn ở bên cạnh chị bảo hộ chị." Tương Tranh Thanh nói rất kiên quyết.
Lô Mạn thấy nàng toàn thân bị băng quấn giống hệt như xác ướp mà còn muốn cậy mạnh, vỗ vỗ đầu nàng: "Em cứ an tâm ở lại bệnh viện nghỉ ngơi đi, chị không cần người khác bảo hộ."
"Nhưng mà......"
"Cứ quyết định như vậy đi. Nghỉ ngơi dưỡng thương cho thật tốt, chờ em khỏe lại rồi chị sẽ dạy em lặn nước."
Tương Tranh Thanh không nói gì, ánh mắt bất giác hướng về phía chiếc nhẫn trên ngón tay Lô Mạn.
Từ sau khi Lô Mạn đeo chiếc nhẫn này vào, bỗng có chút thay đổi khó mà lý giải được.
Nếu như là trước kia, Tương Tranh Thanh tuyệt đối không thể tưởng tượng được Lô Mạn sẽ bất chấp tính mạng mà cứu mình, nàng vẫn luôn cảm thấy Lô Mạn chẳng qua chỉ là khuất phục trước cuộc sống, thậm chí nàng ấy không hề khuất phục, mà chỉ là muốn quên đi chút chuyện, mới có thể cùng nàng ở bên nhau.
Mà tai nạn bất ngờ lần này khiến cho Tương Tranh Thanh cảm động không thôi, nàng vẫn luôn rất sùng bái Lô Mạn, hiện tại lại càng xem Lô Mạn như một anh hùng không gì làm không được. Đã vậy, vị anh hùng này còn trở nên ôn nhu, chủ động muốn dạy nàng lặn nước, Tương Tranh Thanh cảm thấy chính mình đang nằm mơ.
"Được." Tương Tranh Thanh nói, "Em nghe lời chị, nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm viện, mau chóng hồi phục." Nàng dùng răng cắn ống tay áo bên tay lành lặn kéo lên, lộ ra cánh tay mảnh khảnh đầy những vết tím bầm, co gồng, cố nhấc lên một khối cơ nhỏ yếu mềm, "Em rất khỏe mạnh!".
Lô Mạn nhìn nàng cười.
"Chị cũng phải cẩn thận." Tương Tranh Thanh vẫn không ngừng lo lắng, "Em dù sao vẫn cảm thấy...... Còn có thể xảy ra chuyện không may."
"Đừng suy nghĩ nhiều quá, an tâm nghỉ ngơi đi. Chuyện lần này quả thực có chút cổ quái, chị sẽ liên hệ với cảnh sát yêu cầu bọn họ phải cho chị một đáp án vừa lòng nhất. Khi nào có kết quả chị sẽ nói với em."
"Ừm."
Lại tiếp tục hàn huyên tán gẫu cùng Tương Tranh Thanh, mãi cho đến lúc ba mẹ nàng ấy và Phùng Hải Lan cùng đến đây nàng mới rời đi.
"Trên đường cẩn thận." Tương Tranh Thanh nói, "Về đến nhà nhớ gọi điện thoại cho em."
Lô Mạn cười nói: "Ban ngày ban mặt có thể xảy ra chuyện gì được chứ."
Tương Tranh Thanh phải năm lần bảy lượt cương quyết yêu cầu, Lô Mạn mới đáp ứng.
Từ bệnh viện đi ra, Lô Mạn ngồi ở trong xe thật lâu.
Du Hân Niệm không chút tiếng động mà từ trên trời hạ xuống, dừng ở băng ghế sau xe của nàng, lẳng lặng nhìn bóng lưng của nàng.
Chỉ có hai người các nàng.
Đã bao lâu rồi. Du Hân Niệm còn nhớ đã từng vô số lần chỉ có hai người ở chung với nhau, mỗi một lần đều là kỷ niệm đẹp, đã bao lâu rồi các nàng không còn giống như trước nữa. Mà hiện tại xem ra những hồi ức đó lại tràn ngập dối trá và giả tạo, chỉ một chút cũng không muốn nhớ lại.
Nàng chỉ muốn giết nàng ấy.
Mà hiện tại, chính là cơ hội cuối cùng, cũng là cơ hội tốt nhất.
Lô Mạn buộc tóc lên, lộ ra vùng cổ thon dài. Cái cổ này trông vô cùng mảnh mai, chỉ cần dùng lực một chút cũng có thể bẻ gãy nó. Mấy ngón tay của Du Hân Niệm khống chế không được mà ngọ nguậy không yên.
Ở trong này bóp chết nàng, coi như là gậy ông đập lưng ông, để cho nàng hiểu rõ cái cảm giác ngạt thở có bao nhiêu thống khổ.
Du Hân Niệm nhẹ nhàng bay lên, quỷ khí màu đen giống như xúc tua có sinh mệnh lặng lẽ từ trên lưng ghế trước bò về phía Lô Mạn. Quỷ khí chậm rãi quấn quanh cổ nàng, Lô Mạn lại hoàn toàn chẳng biết.
Du Hân Niệm xao động trong lòng, một loại khoái cảm khi sắp sửa báo được thù kích thích khiến toàn thân nàng run lên.
Tốt lắm, chính là lúc này!
Quỷ khí đột nhiên biến thành một đôi bàn tay màu đen to lớn, dùng sức bóp thật mạnh vào cổ Lô Mạn!
Ngay tại khoảnh khắc quỷ khí sắp siết chặt lấy cổ của Lô Mạn, Lô Mạn đột nhiên đem chiếc túi gấm treo trên kính chiếu hậu lấy xuống, túi gấm vừa được mở ra, một chùm ánh sáng mãnh liệt đánh bay Du Hân Niệm ra khỏi xe. Du Hân Niệm hét lên một tiếng thiếu chút nữa bị thổi đến hồn phi phách tán, thật vất vả mới ổn định lại tư thế ở giữa không trung.
Ngực nàng đau đớn, giống như bị lửa thiêu đốt.
Du Hân Niệm quá khinh suất, một lòng chỉ nghĩ rằng trong tình huống bị giam cầm này mà giết chết Lô Mạn quả thực là dễ như trở bàn tay, lại không nghĩ tới nàng còn có vật hộ thân.
Du Hân Niệm một lần nữa tiến vào giữa dòng xe cộ đông đúc tìm kiếm bóng dáng Lô Mạn, rất nhanh liền tìm được nàng.
Lần này Du Hân Niệm không định đến gần nữa, một đường bám theo phía sau xe của Lô Mạn. Chỉ cần Lô Mạn từ trong xe bước xuống, nàng sẽ ngay lập tức ra tay hạ sát nàng ấy chẳng chút lưu tình!
Xe của Lô Mạn bình ổn chạy giữa dòng xe cộ tiến về phía trước, dần dần, xe chạy bên cạnh nàng càng ngày càng ít, sau khi chạy vòng ra khỏi cầu vượt, cảnh sắc chung quanh càng lúc càng hoang vắng.
Nàng không về nhà, cũng không đến núi Phúc Minh, mà là chạy ra khỏi nội thành.
Du Hân Niệm cảm thấy có chút cổ quái, chuyện cho tới bây giờ, chẳng lẽ còn có cái gì mà nàng không phát hiện ra sao?
Du Hân Niệm cắn chặt răng, quỷ khí cuồn cuộn.
Ý niệm muốn giết người đang tả xung hữu đột trong lòng nàng, trong lòng không ngừng vẽ ra cảnh tượng Lô Mạn vừa bước xuống xe liền bị nàng mổ bụng xé xác.
Lô Mạn cho xe dừng lại ở bãi đậu xe trống trải, sau khi xuống xe thuận tay đóng cửa lại, trong tay trái không có mang theo bất cứ vật gì ngoài một chiếc nhẫn kim cương, nàng ngẩng đầu thoáng nhìn về nơi xa lạ phía trước, từ trong túi áo lấy ra một tờ giấy, trên đó có viết "Hàng thứ 20, số 9."
Nàng vò tờ giấy lại nhét vào trong túi, kéo dựng cổ áo lên, bất chấp gió tuyết mà đi tới trước.
Nàng không chết.
Du Hân Niệm không có động thủ.
Du Hân Niệm cũng không phải là đột nhiên nảy sinh lòng từ bi, cũng không phải là còn đang hoài niệm những chuyện cũ muốn tha cho nàng một mạng. Mà là vì nơi Lô Mạn đặt chân đến đây đã vượt quá xa sự tưởng tượng của Du Hân Niệm.
Nàng như thế nào cũng không nghĩ được là Lô Mạn lại đi đến nghĩa trang.
Công viên ngủ say ở vùng ngoại ô thành phố G, nơi này một năm bốn mùa đều rất yên tĩnh, ông bà nội và ông ngoại của Du Hân Niệm đều an nghỉ ở chỗ này.
Mùa đông rét lạnh, lại có tuyết lớn gió mạnh, trong nghĩa trang ngoại trừ Lô Mạn thì không có một bóng người.
Bậc thang rất dốc, Lô Mạn bị thương ở chân, bám lấy tay vịn đi thật chậm.
Tuyết bám vào trên tóc, trên mặt nàng, rất nhanh liền khiến cho tầm nhìn của nàng trở nên mơ hồ. Lô Mạn cũng không quan tâm, hốc mắt càng lúc càng đỏ bắt đầu đọng lại những giọt nước mắt.
Du Hân Niệm đi theo phía sau nàng, trong đôi mắt vốn toàn một màu đen đột nhiên hiện lên một tia sáng màu xám.
Nàng tới nơi này làm cái gì? Nàng tới viếng ai?
Có một loại khả năng dường như đã quanh quẩn ở trong lòng Du Hân Niệm, nhưng nàng lại cảm thấy không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
Hơn 5 năm rồi, chị chưa từng đến, vì sao bây giờ lại đến đây?
Khi một tấm bia đá nho nhỏ bỗng nhiên xuất hiện ở trước mặt Lô Mạn, Lô Mạn rốt cuộc cũng dừng bước.
Nàng biết là sắp tới rồi, lại không nghĩ rằng nhanh như vậy đã tới.
Trên bia đá là ba chữ vô cùng quen thuộc thu hút chặt chẽ ánh mắt của nàng, trong nháy mắt toàn bộ hô hấp của Lô Mạn đều dừng lại.
Du Hân Niệm nhìn sườn mặt của nàng, biểu cảm của nàng không có gì biến hóa.
Tuyết đầy trời kéo đến, Du Hân Niệm lẳng lặng nhìn Lô Mạn, cùng với ngôi mộ nhỏ kia.
Du Hân Niệm trở lại nhân gian lâu như vậy, một lòng chỉ nghĩ đến báo thù, chưa bao giờ nghĩ tới việc đến đây nhìn xem mộ phần của chính mình. Có lẽ đây là sự chối bỏ xuất phát từ bản năng, nhưng còn Lô Mạn thì sao?
Nàng vì sao lại đến?
Biểu cảm ngưng đọng hồi lâu của Lô Mạn rốt cuộc cũng có biến hóa, nàng bước tới trước, nâng tay vuốt ve ba chữ "Du Hân Niệm" này, đầu ngón tay run lên nhè nhẹ, nước mắt không hề báo trước mà rơi xuống từng giọt từng giọt.
"Tiểu Niệm......" Lô Mạn rất muốn mỉm cười, nhưng lại không có cách nào nhấc lên được nụ cười này, nước mắt cọ rửa khuôn mặt nàng, chỉ nói được hai chữ đã khóc không thành tiếng.