Chuyển Sinh Sang Thế Giới Athanor

Chương 172: Người hâm mộ



Nhìn thiếu nữ xinh xắn đang xấn xổ lấy người mình Nam Vô Tâm bất đắc dĩ, hắn không nghĩ là lại có người nhận ra hắn và càng không ngờ rằng bây giờ danh tiếng của mình đã lớn như vậy rồi.

Nam Vô Tâm nhẹ đẩy Bình Minh Dung ra cười khổ nói: "Tốt, chào Bình Minh Dung tiểu thư, nhưng ta thực sự không dám nhận thần tượng hai chữ này."

Bình Minh Dung lúc này mới bình tĩnh lại, nàng nhận ra hành động vừa rồi của mình là thất lễ như thế nào, bây giờ mới biết xấu hổ nói: "Ayatte đại ca gọi ta là Dung Nhi được rồi, nhưng mà đại ca chính là thần tượng của ta, dù đại ca có để tóc ngắn lại ta vẫn nhận ra."

Bình Minh Trí tiến lên trừng trừng nhìn con gái của mình rồi nhìn Nam Vô Tâm cười nói: "Thật xin lỗi gia chủ, tại hạ không dạy con gái cẩn thận để nó làm phiền cậu."

Nam Vô Tâm lắc đầu cười nói: "Không, không sao, ta không để ý đâu mà Bình Minh gia chủ."

Sau đó hắn cười nói tiếp: "Vậy không có chuyện gì nữa thì tại hạ xin cáo từ, mong gia chủ nhớ hẹn." Nói xong đang định tiêu sái rời đi thì đột nhiên Bình Minh Trí tiến lên trước mặt cười nói:

"Đợi đã, cậu thật sự là Ayatte quán quân Đấu Trường Vinh Quang sao?"

Nam Vô Tâm dừng bước, nhưng chưa kịp nói gì thì Bình Minh Dung đã tiến lên bên cạnh hắn nói lớn: "Đương nhiên rồi cha, đại ca tuấn tú lịch sự như thế này sao con có thể nhầm được chứ, huống hồ từ lần trước trở về, ngày nào con chả nhớ về..."

Bình Minh Dung nói đến đây thì khuôn mặt nóng lên ngượng ngùng, thỉnh thoảng liếc liếc nhìn Nam Vô Tâm xem hắn có để ý đến mình không.

Nam Vô Tâm đến nước này chỉ có thể thừa nhận: "À, may mắn mà thôi, ha ha."

Bình Minh Trí nghe thế nhìn Nam Vô Tâm đầy thán phục nói: "Bách Hoa gia chủ đúng là thiếu niên anh kiệt, không những tuổi còn trẻ đã sở hữu một gia tộc mà còn là thế hệ trẻ đứng đầu đại lục, làm tại hạ đây cảm thấy hổ thẹn."

Bình Minh Trí đột nhiên thấy mình khi nãy là bực nào ngu dốt, còn muốn lấy khí tràng đè ép hắn nhưng đâu biết Đại Cao Thủ cảnh giới đối phương còn đánh qua nói gì cái lão trung niên Cao Thủ như mình.

Bình Minh Trí biết sức mạnh lẫn thân phận mình không bằng đối phương, cho nên tốt nhất chỉ có một phương án, đó là liếm, điên cuồng liếm đối phương, hắn cảm thấy Nam Vô Tâm lần này xây dựng gia tộc, chưa hiểu rõ tình huống nơi đây, cho nên đây chính là cơ hội cho hắn để thể hiện bản thân mình có giá trị với hắn.

Bình Minh Trí nhìn sang con gái của mình, Bình Minh Dung ánh mắt liếc liếc Nam Vô Tâm, khuôn mặt không che dấu nổi sự si mê, Bình Minh Trí cười thầm trong lòng đã có suy tính.

"Khụ, Dung Nhi, quên không giới thiệu với con..." Bình Minh Trí nhìn con gái ho khan, Bình Minh Dung lắng nghe, nàng cũng hiếu kì vì sao Ayatte đại ca lại đến nhà mình.

Bình Minh Trí hướng tay về phía Nam Vô Tâm trịnh trọng nói: "Đây chính là gia tộc Bách Hoa gia chủ, lần này sang đây để mời chúng ta đến yến hội của cậu ấy sắp tổ chức."

"Gia chủ, yến hội? Ayatte đại ca là chủ một gia tộc ở đây sao?" Bình Minh Dung hiếu kì hô lên, nàng trong lòng đang dâng lên một tia hy vọng: Nếu Ayatte đại ca thành lập gia tộc ở thành Tường Vi thì mình chẳng phải có thể gặp thường xuyên sao.

Bình Minh Trí ho khan lần nữa: "Khụ, Dung Nhi, chú ý cách xưng hô cho cận thận." Sau đó giải thích nói: "Gia chủ đây vừa mới thành lập gia tộc ở thành Tường Vi chúng ta, muốn tổ chức yến hội mời mọi người đến chung vui."

"Ồ!" Bình Minh Dung có được đáp án hô lên vui vẻ, nhìn Nam Vô Tâm kích động nói: "Ayatte đại... à không, Bách Hoa gia chủ, ngài vừa mới thành lập gia tộc nơi đây nên chưa hiểu nhiều về tình thế đúng không, vậy để Dung Nhi giúp đỡ ngài được không?"

Nam Vô Tâm suy ngẫm một lúc rồi gật đầu nói: "Vậy làm phiền Dung Nhi rồi, với lại gọi ta là Ayatte được rồi, không cần cầu kì như vậy."

Bình Minh Dung vui vẻ bám lấy tay của hắn, mặt cười đến hai mắt híp lại vui vẻ nói: "Cảm ơn Ayatte đại ca!"

Sau đó Nam Vô Tâm cáo từ Bình Minh Trí để trở về, hắn còn không biết ở nhà Mạn Thiên đã thuê được người hầu và hạ nhân chưa, dù sao sắp tới phải tổ chức yến tiệc, phải có người hầu để tổ chức và chuẩn bị.

Trên đường trở về, Nam Vô Tâm nhìn thiếu nữ lẽo đẽo bên cạnh bất đắc dĩ nói: "Dung Nhi tiểu thư, cô đi theo ta làm gì?"

Bình Minh Dung dơ một tay lên nắm chặt quyết tâm nói: "Cha ta dặn ta rằng trong thời gian này ở bên đại ca, nếu đại ca cần giúp gì thì bảo ta, dù sao huynh ở đây chưa lâu bằng ta."

Nam Vô Tâm cần phải xem xét lại nhân phẩm của tên Bình Minh Trí này, làm gì có loại cha nào mà bán con gái như vậy.

Qua nói chuyện, Nam Vô Tâm biết được Bình Minh Dung là con gái duy nhất của Bình Minh Trí, con hàng này biết hắn từ lúc tham gia Đấu Trường Vinh Quang, ngồi bên trên khán đài hò hét tên hắn.

Bình Minh Dung ngày thường tương đối nhàn rỗi, nàng hiện tại đã là Kim Cương II cảnh giới, thiên phú chỉ dừng lại ở mức không tồi, nàng được Bình Minh Trí giao cho việc quản lý sản nghiệp nhỏ của gia tộc.

Đột nhiên Quân Nhi lại xuất hiện bên cạnh Nam Vô Tâm, hắn biết nha đầu này có thể lại phát hiện cái gì đó, hiếu kì nói: "Gì thế nha đầu?"

Quân Nhi chỉ vào Bình Minh Dung rồi nói: "Là cô ấy đó đại ca, là người có trời sinh dược khiếu!"

"Trời sinh dược khiếu, là cái quái gì?" Nam Vô Tâm khó hiểu nói.

Quân Nhi giảng giải cho hắn: "Đó là một loại thiên phú, cụ thể là về luyện dược, nếu cô ấy luyện dược thì sẽ có khả năng thuần thục và cảm giác khi luyện cực kì tốt!"

Nam Vô Tâm gật gù, luyện dược vấn đề này hắn cũng đã nghe qua, Dược sư bên trong đại lục là nghề vô cùng cao quý nhưng lại rất ít người biết luyện dược, bởi vì nó cần sự kiên trì và khổ luyện.

Có nhiều loại Dược vật như dùng để cứu người, dùng để hại người cũng có, Nam Vô Tâm còn nhớ trong kho đồ của mình còn một cái cao cấp Dược vật Mê Tình Dược, có thể làm cho Chiến Tướng cảnh giới trở xuống lâm vào trạng thái đói khát.

Nam Vô Tâm mua loại Dược vật này chỉ dùng để phòng thân, các tình huống bất ngờ có thể xảy ra bất cứ lúc nào cho nên có khi sẽ có lúc cần dùng đến.

Hắn nhìn sang Bình Minh Dung hiếu kì hỏi: "Dung Nhi, cô có biết luyện dược không?"

Bình Minh Dung lập tức lắc đầu nói: "Không biết, ta thường ngày chỉ biết quản lý sản nghiệp của gia tộc cùng với tu luyện, chưa luyện tập qua làm Dược sư bao giờ."

Nam Vô Tâm nghe vậy tiếc nuối, nếu không gặp phải hắn, có lẽ Bình Minh Dung đã bỏ qua mất cơ hội thể hiện ra thiên phú tốt nhất của mình, đại lục thiếu đi một dược dư đại tài.

Hắn nhìn Bình Minh Dung cười nói: "Dung Nhi, đưa tay cho ta xem."

Bình Minh Dung sững sờ một lúc, trong đầu nghĩ đến các cảnh tượng kì quái, khuôn mặt nóng ran lên vì ngượng ngùng nhưng vẫn rất thành thật đưa tay cho hắn, trong đầu thì suy nghĩ linh tinh: Chết rồi, Ayatte đại ca gấp như vậy sao, mặc dù ta cũng thích huynh ấy nhưng vẫn cần thời gian chứ, với lại đại ca có nghĩ ta quá dễ dãi mà ghét bỏ ta không...?

Nam Vô Tâm không để ý đến nét mặt thay đổi thất thường của nàng, cầm lấy đôi bàn tay ngọc ngà của Bình Minh Dung rồi ra bộ cao thâm nói: "Ừm, Dung Nhi, qua việc xem các huyệt khiếu trên bàn tay cô, ta kết luận được cô rất có thiên phú trong việc luyện dược."

Bình Minh Dung cứng mặt lại, các hình ảnh mơ tưởng trong đầu cũng vụt tắt, hóa ra Nam Vô Tâm chỉ xem huyệt khiếu của nàng, thế mà làm Bình Minh Dung cứ tưởng tượng linh tinh.

Bình Minh Dung tâm tình hỏng bét nhưng vẫn nặn ra nụ cười nói với hắn: "Đại ca nói ta có thiên phú luyện dược? Không đâu, cha ta thường mắng ta hậu đậu, việc khó như luyện dược sao mà làm được chứ!"

Nam Vô Tâm lắc đầu tiến sát gần nàng, một tay vẫn cầm chặt tay của Bình Minh Dung, một tay đặt trên vai nàng mắt đối mắt nghiêm túc nói: "Nghe ta, Dung Nhi, ta nói lời này cũng chỉ muốn tốt cho cô, cô thật sự rất có thiên phú về luyện dược và ta không muốn lãng phí mất một tài năng, còn việc tin hay không tùy cô."

Bình Minh Dung lúc này mặt đã đỏ đến mang tai, nàng chưa bao giờ gần gũi với thanh niên khác giới như vậy, lại còn là người mà mình thích nữa, mặt đỏ tim đập nhanh nói:

"Ta tin đại ca mà, vậy ta sẽ cố gắng học luyện dược!"

Nam Vô Tâm thả đối phương ra, Bình Minh Dung mới thở phào một hơi, nàng lúc này vẫn cứ nghĩ mình đang trong mơ.

Từ ngày đó đi xem Đấu Trường Vinh Quang, hình ảnh Nam Vô Tâm đẹp trai tiêu sái đánh bại mọi đối thủ, không những vậy mà khi dị tộc xâm lấn còn dũng cảm đối chiến đã in sâu vào trong tiềm thức của nàng.

Lúc đó nàng chỉ có thể dùng ánh mắt ngưỡng vọng và hâm mộ nhìn hắn chứ chưa bảo giờ tưởng tượng có một ngày bản thân mình được ở gần và nói chuyện với hắn như thế này.

Bình Minh Dung nhìn thần tượng nàng hằng đêm mong nhớ trước mặt, hiếu kì hỏi: "Ayatte đại ca, huynh là học viên ở học viện ma pháp sao?"

Nam Vô Tâm gật đầu, Bình Minh Dung hỏi tiếp: "Vậy vì sao đại ca lại muốn thành lập gia tộc thế?"

Hắn suy nghĩ một lúc rồi kiên định trả lời: "Ta muốn ổn định bản thân cùng sự nghiệp, rồi lấy đó làm nền móng để sau này xông pha đại lục."

Bình Minh Dung sau đó lại hơi xấu hổ nhưng vẫn dũng cảm hỏi: "Vậy.. Ayatte đại ca huynh đã có..có bạn gái hay chưa?"

Nam Vô Tâm không suy nghĩ hay do dự mà nói: "Có rồi."

Nghe vậy Bình Minh Dung thất thần một lúc lâu, nàng đấu tranh tư tưởng một hồi rồi vui vẻ trở lại, trong đầu suy nghĩ: Không sao, Vương Quốc cho phép việc chế độ đa thê, ta vẫn còn cơ hội.

Bình Minh Dung hít sâu một hơi rồi nhìn Nam Vô Tâm nói: "Ayatte đại ca, nếu ta học luyện dược và trở thành dược sư đại ca có thể chấp nhận một thỉnh cầu sao?"

Nam Vô Tâm mỉm cười thản nhiên nói: "Đương nhiên rồi, thỉnh cầu gì thế?"

Bình Minh Dung lắc đầu thẹn thùng nói: "Đại ca chưa cần biết, khi đó ta sẽ nói."

"Được rồi, vậy ta dẫn cô về xem lãnh địa của ta nhé, xem có to hơn của gia tộc cô không?" Nam Vô Tâm cười nói.

Bình Minh Dung vui vẻ gật đầu lẽo đẽo đi theo hắn như cái đuôi về tới lãnh địa của gia tộc Bách Hoa.

...

Bên trong sảnh chính của lãnh đia gia tộc Bách Hoa, Mạn Thiên đứng bên trên chủ tọa ánh mắt sắc bén nhìn xuống bên dưới đám người.

Nàng tỏa ra khí thế sức mạnh đã đột phá tới Cao Thủ sơ kì cảnh giới của mình, ngữ khí mang đầy uy nghiêm nói: "Các người đã được nhận vào bên trong gia tộc Bách Hoa làm người hầu, ăn tiền của gia tộc Bách Hoa cho nên phải có nghĩa vụ phục vụ và làm việc cho tốt."

"Gia tộc Bách Hoa tuy vừa mới thành lập nhưng cũng phải có gia nghiêm, ta không cho phép ai có hành vi trái với chuẩn mực của mình trong công việc, đặc biệt là phải biết lễ phép với gia chủ và các thành viên cao cấp trong gia tộc."

"Làm sai sẽ bị phạt là tất nhiên nhưng gia tộc Bách Hoa thưởng phạt phân minh, nếu ai làm tốt sẽ được tương thưởng hậu hĩnh, nói chung đã là người của gia tộc thì chúng ta sẽ không bạc đãi các người!"

"Một lời cuối, ta mong các ngươi tuân thủ gia quy ta đã nêu trước đó và làm tốt công việc của mình."

Đám người mặc trang phục người hậu và binh lính phía dưới dưới nghe xong vừa sợ vừa phục, bọn hắn không thể ngờ rằng một gia tộc vừa mới thành lập lại có người đáng sợ như thế này.

Từ đó mà các tâm tư không tốt cũng được vứt bỏ, từ đây bọn hắn chỉ muốn chú tâm vào công việc được giao của mình, không muốn chọc giận nữ nhân đáng sợ trước mặt.

Thế là ai nấy đều hạ thấp người xuống, cung kính hô một tiếng: "Tuân lệnh gia chủ phu nhân!"

Mạn Thiên nghe xong gia chủ phu nhân tiếng này trên miệng nở ra nụ cười duyên dáng, tâm tình vui vẻ nói: "Tốt, các người tiếp theo chờ ở đây đợi gia chủ trở về và ra mắt ngài ấy!"

Nhìn nụ cười của Mạn Thiên, đám nam người hầu lập tức mặt đỏ tim run, họ không ngờ nữ nhân đáng sợ này còn xinh đẹp như vậy được, nhưng càng không dám nổi lên ý nghĩ xấu gì.

Nhắc đến gia chủ, đám người lập tức hiếu kì lên, họ suy nghĩ hắn ta chắc hắn phải là người mạnh mẽ và uy phong đến như thế nào thì mới xứng được với gia chủ phu nhân trước mặt.

Mạn Thiên ánh mắt chú ý tới bên ngoài, nàng nhìn đám người bên dưới nói: "Đó, gia chủ của các người về rồi.." Nhưng rồi lại phát hiện ngoài cổng tiến vào không chỉ một mà lại hai người, nét mặt lập tức cứng lại...