Chuyện Lạ Dân Quốc

Chương 12



Sáng ngày hôm sau, Duẫn Hạo dậy thật sớm chuẩn bị đón tiếp vị Hoa Kiều kia, nhưng đợi đến trưa vẫn không thấy ai đến. Hắn có chút không kiên nhẫn, nhìn nhìn bầu trời bên ngoài, mấy ngày nay thời tiết bắt đầu vào đông, Tại Trung vẫn như trước một thân áo dài trắng mỏng manh, thay vì ngồi chờ đợi không bằng đem quần áo mùa đông tới cho y còn có ích hơn. Bế tắc đã nhiều ngày, trong lòng hắn càng cảm thấy không được tự nhiên, vẫn là nên hướng Tại Trung nói gì đó, dù sao lần đó cũng là mình làm tổn thương y.

Nói được làm được chính là tính cách của Duẫn Hạo, ôm đống một quần áo vừa đi vừa suy nghĩ nên mở miệng như thế nào, vừa mới bước tới khu vực trung đoàn ba, trong không gian yên lặng bỗng vang lên tiếng cười của Tại Trung. Hắn tò mò đi qua, bất ngờ nhìn thấy một người vô cùng quen thuộc đã hai năm không gặp.

“Vậy ra tiểu tử nhà cậu được người ngoại quốc nhận nuôi sau đó đi ra nước ngoài trở về liền thành Hoa Kiều ái quốc? Phác Hữu Thiên, không ngờ cậu lại còn thủ đoạn này.” Nụ cười của Tại Trung tỏa sáng như vầng thái dương, y vẫn như cũ một thân áo dài đơn bạc, thế nhưng không còn cảm giác hiu quạnh ngày ấy.

Mà chàng trai đưa lưng về phía mình, là Phác Hữu Thiên sao?

“Anh Tại Trung đừng giễu cợt em nữa, em có chuyện nghiêm túc muốn nói với anh.” Đợi Tại Trung cười xong, chàng trai mở miệng nói, tuy rằng không thể nhìn thấy vẻ mặt của người đó, hắn vẫn biết ánh mắt của người đó hiện tại rất mãnh liệt, giống như khi mình nhìn Tại Trung.

Từ trong đáy lòng hắn biết, nếu không mở miệng ngăn cản, mọi chuyện sẽ không thể cứu vãn.

“Phác Hữu Thiên, cậu còn biết đường trở về.”

Nếu lúc này lên tiếng là một người khác nhất định sẽ bị Phác Hữu Thiên đánh cho một trận, nhưng đối phương lại là Trịnh Duẫn Hạo,anh chỉ có thể chán nản xoay người cho hắn một cái ôm thật chặt.Khóe mắt phiếm lệ thanh âm run rẩy nói: “Trên đời này họ Trịnh nhiều người như vậy… Không nghĩ tới… Sĩ quan phụ tá lại là người anh em a…”

Mà Tại Trung cũng sớm đoán ra, Trịnh Duẫn Hạo vào đúng lúc mà lên tiếng, tuyệt đối là cố ý.

“Hai người cứ từ từ nói chuyện, quân đoàn còn có việc, tôi đi trước.” Cắt ngang cái ôm của hai người, Tại Trung lễ phép cúi đầu, sau đó bước qua họ rời đi.

Nhớ đến mục đích tới đây của mình Duẫn Hạo cuống quít giơ lên quần áo trong tay:” Tại Trung, đây là quần áo cho cậu ….cùng Tuấn Tú. Thời tiết lạnh, không thể mặc áo mỏng thế được.”

Vốn muốn cự tuyệt, giương mắt lại thấy ánh mắt hi vọng của Duẫn Hạo nhìn y, Tại Trung liền mềm lòng tiếp nhận quần áo hắn đưa ôm vào trong ngực.” Cám ơn, Hữu Thiên cứ cùng Duẫn Hạo nói chuyện, buổi tối tới cùng anh ăn cơm, anh sẽ mượn nhà bếp làm vài món ngon cho cậu thưởng thức.” Y nói xong lại nhìn đến Duẫn Hạo, hơi bất đắc dĩ tiếp tục nói: “Duẫn Hạo, anh cũng cùng Hữu Thiên tới nhé, dù sao cũng có nhiều đồ mà.” Dứt lời liền quay đầu bước đi.

Liền sau đó Hữu Thiên nói cái gì Duẫn Hạo cũng không có nghe lọt, trong lòng tràn ngập câu nói cuối cùng kia của Tại Trung, cuối cùng hắn cũng không bị gạt qua một bên

Không phải ai cũng có vận khí tốt như Hữu Thiên, ngày đó bị lưu dân tách ra liền gặp được một vị cha sứ đến từ Mĩ quốc, nhận nuôi anh, biết anh không có chỗ đi lại thiên tân vạn khổ liền đem anh tới Mĩ quốc. Ở xứ người lăn lội vài năm, không chỉ xây dựng được sự nghiệp cho riêng mình mà trong còn nổi danh trong giới từ thiện.

Ăn cơm trưa, Duẫn Hạo nghe anh nói chuyện vài câu, không hề nhắc tới quá khứ đau khổ trước kia, thần thái cũng khác hẳn lúc trước, theo cách nói của người Tây phương, chính là quyến rũ. “Vì sao lúc trước không trở về nhà?”

Nhắc tới chuyện này, thần sắc Hữu Thiên đột nhiên trở nên ảm đạm: “Thành như vậy tôi cũng không muốn quay trở về lại bị cha nói là kẻ không có tiền đồ, so với tôi ông ấy vẫn cưng chiều Hữu Hoán nhiều hơn. Vì thế tôi liền theo cha sứ tới nước Mĩ, tự xây dựng sự nghiệp, nếu không được chắc cả đời không dám về. Nhưng lần này quyết định trở về thật là đúng đắn, không nghĩ tới lại có thể gặp được Tại Trung. Duẫn Hạo cậu nói xem đây có phải là duyên phận hay không a? Nga, tôi cũng không ngờ tới cậu với Tại Trung lại ở cùng một chỗ.”

Duẫn Hạo cũng rất ngạc nhiên khi thấy anh quay về, nhưng hắn im lặng không nói gì. “Vậy cậu định khi nào trở về nhà?”

“Tiểu tử nhà cậu không muốn nhìn thấy tôi đến vậy sao, một câu hai câu đều muốn tôi về nhà?” Hữu Thiên giả bộ tức giận đánh lên lưng Duẫn Hạo. “Ha ha, tôi đã sớm nhờ người về trước báo tin, vài ngày nữa sẽ trở về. Tôi cũng nghĩ khuyên Tại Trung cùng trở về, tuy không biết tại sao anh ấy lại được tham gia vào quân đoàn, nhưng tôi biết chuyến đi này … có thể hy sinh bất cứ lúc nào, tôi tuyệt đối không để anh ấy đi vào chỗ chết.”

“Vậy cậu liền nhẫn tâm nhìn tôi đi vào chỗ chết sao? Cậu đừng khuyên, vô ích thôi,lúc trước tôi đã sớm khuyên bảo cậu ấy.” Lúc này tình cảm đã che mờ đi lý trí, hắn không muốn để Hữu Thiên khuyên bảo Tại Trung, hắn biết với Hữu Thiên Tại Trung quan trọng như thế nào, nhưng vị trí của Tại Trung trong lòng hắn cũng rất quan trọng. Nếu có gì nguy hiểm, hắn sẽ cố gắng hết sức bảo vệ y.

“Không thử sao biết, anh ấy cùng cậu không thân quen, lời cậu nói anh ấy tự nhiên sẽ không nghe. Tôi lại khác, hắc hắc.” Hữu Thiên gãi gãi đầu, nhíu mày nhìn bánh mỳ trong tay. “Đồ ăn của các cậu thực sự không được tốt, Duẫn Hạo, cậu phải chịu khổ rồi.”

“Chiến tranh loạn lạc kiếm đâu ra rượu thịt, cậu ở nước ngoài đã quen ăn ngon, bánh mì của bọn tôi sao sánh được mĩ vị phương Tây.” Duẫn Hạo nghe anh nói cũng hiểu được, không có hứng thú ăn uống, tùy tiện cắn vài miếng. Quân Nhật Bản đi qua nơi nào đều càn quét hết tất cả, thật không hiểu tối nay có cái gì có thể dùng làm thức ăn được

Tại Trung trở lại liền kéo Tuấn Tú ra ngoài, Xương Mân hỏi y đi đâu, y chỉ trừng mắt nhìn cậu nói tối nay sẽ có đồ ăn ngon. Vừa nghe đến đồ ăn ngon Xương Mân liền im lặng, dù sao hai người họ cũng không phải phàm nhân, sẽ không có vấn đề gì.

“Tại Trung ca, nơi này ngoại trừ cỏ dại thì còn có cái gì? “Ở bên ngoài tìm kiếm một vòng, Tuấn Tú phát hiện mọi thứ đều đã bị quân Nhật vơ vét. Nó buồn rầu nhìn về phía Tại Trung, lại phát hiện Tại Trung biểu tình bình thản, còn nhếch môi cười. “Tại Trung ca,ca không phải định nấu một bữa toàn rau chứ? Hai chúng ta thì không thành vấn đề, nhưng còn ba người kia, ca định làm thế nào?”

Tại Trung nghe Tuấn Tú lải nhải, hung bạo đập một cái lên đầu nó . “Đầu bị thủng một lỗ rồi sao, quên chúng ta là ai sao, nơi này không có, chúng ta đi nơi khác lấy là được rồi ? Tuấn Tú, chúng ta tới chỗ bọn Nhật bản, đệ thấy thế nào?”

Nghe thấy quân Nhật Bản, Tuấn Tú trừng lớn hai mắt. “Ca định đi ăn trộm của bọn họ?”

“Ngốc tử, không phải trộm, chúng ta chỉ là lấy lại thứ vốn thuộc về chúng ta. Ca đã thăm dò rồi, cách chúng ta mười dặm có một doanh trại của quân Nhật, chúng ta tàng hình đi tới.” Dứt lời liền vung tay, Tuấn Tú cũng cùng y ẩn thân. “Nhớ kỹ, ngàn vạn lần không được lên tiếng.”

Tuấn Tú bất đắc dĩ nhìn bóng dáng có chút mờ ảo của Tại Trung, nghĩ thầm, ca ca thật thích gây sức ép, toàn chạy tới chỗ nguy hiểm.

Quả nhiên khi tới nơi quân Nhật đóng quân, nơi đó không còn ai sống sót, trên bếp lửa đều là thịt dê nướng, quỷ Nhật Bản khuôn mặt dữ tợn đang thi nhau cắn xé. Trong lòng Tuấn Tú nổi lên một trận ghê tởm, lôi kéo tay Tại Trung nắm thật chặt.

Cảm giác được Tại Trung hướng nó quay lại làm mặt quỷ, chỉ chỉ đám quân Nhật Bản còn đang mải mê ăn uống, sau đó làm động tác cắt cổ. Tuấn Tú hiểu rõ, theo Tại Trung đi qua, thừa dịp binh lính ở xa không để ý liền đem đám lính này đánh ngất.

“Đệ ở chỗ này đừng nhúc nhích chờ ta, ta sẽ quay lại ngay.” Trong khi nói chuyện y lấy ra một cái túi, đem đồ ăn còn chưa nấu chín giao cho Tuấn Tú, rồi lắc mình biến mất.

Nơi Tại Trung đến hình như là trướng của tướng Nhật, quả nhiên nơi đó có vài quan quân Nhật Bản bô bô nói thứ tiếng y không hiểu, bên cạnh còn có người chỉ vào bản đồ khoa chân múa tay. Y suy nghĩ một hồi,nguyên lai là thương thảo phương án tập kích quân địa phương. Trong mắt của mấy tên Nhật Bản này… đều lóe lên quang mang giết chóc, Tại Trung không khỏi dưới đáy lòng cười nhạo, biến thân rời đi.

Hãy để ta tặng cho các ngươi một món quà ra mắt nào, giặc Oa.

Hết chương 12