Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con

Chương 9: Anh Không Hôn, Em Không Ngủ



Chồng ơi, em thèm thịt anh lắm rồi!

Tiết Nhu như con mèo lười ôm cứng lấy người Khang. Một tay anh giữ eo cô, một tay ngang ngược vỗ vào mông cô:

- Xuống mau, xuống mau lên.

Mặc cho Khang đang to tiếng xua đuổi, Tiết Nhu vẫn cứ ôm cứng lấy người anh không có ý định buông ra.

30 phút sau...

- Nhu ơi... Mày buông tao ra đi...

Viễn Khang uể oải nằm dài trên giường than thở, chỉ cần di chuyển mắt xuống là gặp ngay con heo lười biếng kia vẫn ôm cứng lấy anh, một mực không buông ra.

Bàn tay hư hỏng kia lần mò vào quần Khang, mặt mày anh tối sầm lại, giọng đanh đá:

- Con mẹ mày, chị em mà muốn ăn nhau à?

Tiết Nhu cười khúc khích, mặt vô sỉ:

- Thôi nào, chị Khang ăn em rồi mà. Giờ tới lượt em ăn chị chứ nhỉ?

Viễn Khang thật hết lời với Tiết Nhu. Phải chi hồi đó cô như thế thì anh đâu cần làm trò "chị chị em em" suốt mấy năm trời. Giờ vác cái bụng bầu rồi thì ăn kiểu gì cho được.

- Mày cút đi con điên.

Khang ấn vào đầu Tiết Nhu mà xua đuổi. Anh hậm hực lấy mền trùm qua đầu. Nội tâm đang kêu gào thảm thiết.



Nhận thấy sự lạnh nhạt xua đuổi kia Tiết Nhu không những không bỏ cuộc mà còn cố trườn dài trên người Khang. Bàn tay yêu nghiệt sờ khắp nơi khiến cơ thể Khang nóng ran lên.

- Nhu, tao ra ngoài ngủ đấy!

Ngay lập tức, bàn tay biến thái kia liền rụt lại, Tiết Nhu lặng người một lúc. Ngay sau đó liền trèo ra khỏi người anh, Khang chỉ biết khóc thầm, anh cũng tiếc nuối lắm chứ. Nhưng vì con anh phải nhịn!

Mẹ đã nói sau 3 tháng hẳn làm chuyện vợ chồng. Từ giờ tới đó còn một tháng hơn, chờ đi, vừa tròn ba tháng thì mày lên giường làm bữa ăn của tao con lợn nhé!

Nghĩ cũng thật không ngờ, một lần đã trúng... Còn là lần đầu cơ.

Tiết Nhu ra ngoài một lúc rồi quay lại phòng, ông chồng đáng yêu thế mà ngủ thật rồi. Cô thở dài ngao ngán, bàn tay bất giác đưa lên bụng xoa, thật là tới không đúng lúc. Vừa ăn được ba nó, nó đã xuất hiện. Mười năm trời coi như chỉ lấy được một lần duy nhất.

Đúng là nghiệt ngã mà!

Nói gì chứ cô biết Khang không gay, chỉ là để không ngại khi ở gần nhau mới chọc anh như thế, ai nào ngờ Khang không những không tức giận mà còn dùng nó để từ chối cô.

Tự dặn lòng đêm đó là đủ rồi không cần thêm nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại càng thấy tức vô cùng.

Móa, cái tình cảm gần mười năm, cái bẩy lập ra hơn năm năm trời tới lúc tận hưởng được thì lại say sỉn nữa mê nữa tỉnh. Cái éo gì thế không biết nữa.

Tiết Nhu tự gõ vào đầu mình hai cái. Từ bao giờ mà cô lại biến thái thế? Ôi rùng hết cả người.

Thuận tay tắt đèn trong phòng rồi lên giường nằm, nhìn gương mặt điển trai đang say giấc kia Tiết Nhu trong vô thức mỉm cười. Bạn thân ngon thế này chả trách sao cô động lòng. Nhưng nói đi cũng phải nói lại Khang từ nhỏ đến lớn không có bạn gái. Có khi nào anh gay thật không nhỉ.

Tiết Nhu nắm lấy tay Khang, cô nhỏ giọng:



- Khang, em lạnh.

Ngay lập tức cái người đang ngủ say kia dang tay lên, Tiết Nhu mỉm cười chui rụt vào lòng anh. Viễn Khang một tay gối đầu cho cô một tay ôm ấp cô phả hơi ấm áp sưởi ấm cái thân hình bé nhỏ trong lòng.

Bàn tay ấm áp kia xoa đầu cô, giọng Khang trầm nhẹ vang bên tai:

- Nay ngủ sớm nhé, bà xã.

Tiết Nhu mỉm cười tận hưởng mật ngọt. Đây nhé, chính cái mật ngọt tỏa ra từ người Khang khiến cô gục ngã sau mấy năm chơi chung.

Viễn Khang ôm ấp bảo bối trong lòng, lo rằng chỉ một chút lỏng sẽ khiến cô lạnh. Nằm trong lòng Khang chẳng mấy chốc cơn buồn ngủ đã ập tới, Tiết Nhu ngẩng đầu:

- Khang ơi, tao với mày là vợ chồng đúng không?

Nghe câu hỏi, đôi mắt vốn đã nhắm chặt giờ mở ra nhìn cô. Khang gật đầu:

- Giấy tờ đầy đủ, không vợ chồng thì là gì?

Khang dường như muốn cuống cuồng lên, anh hiểu Tiết Nhu hơn ai hết, đột nhiên hỏi một câu nghiêm túc thì chắc chắn là chuyện gì đó rất ghê gớm.

Tiết Nhu trầm mặc một lúc, cô đưa đôi mắt thẹn thùng nhìn Khang, giọng nói có đôi chút vô sỉ:

- Vậy... Vậy hôn một cái trước khi ngủ cũng không có gì là quá đáng đúng không?

Không để Khang kịp trả lời, Tiết Nhu một lần nữa lên tiếng:

- Không cần trả lời. Em quyết rồi. Anh không hôn em, em không ngủ.
— QUẢNG CÁO —