Chứng Minh Tình Yêu Bằng Một Đứa Con

Chương 29: Anh Nói Anh Thương Em, Thì Đây Mới Là Việc Của Anh!



Chồng ơi, em nhớ anh rồi...

Nghe thấy giọng nói run rẫy ấy Khang dường như đã đoán được phần nào.

Vợ anh đây là đang khóc...?

Viễn Khang im lặng, anh muốn nghe cô tự nói lý do. Vợ anh không thể nào ngang nhiên khóc, cũng không thể nào vì nhớ anh quá mà khóc được...

Tiết Nhu úp mặt vào gối khóc nức nở. Cô không thể nào kìm chế cái thứ cảm xúc quái quỷ này... Càng không thể kìm chế bản thân không khóc. Nhìn thông số trên màn hình vẫn chạy, nhìn gương mặt lo lắng của Khang, cô thật sự rất muốn ngừng khóc để nói với anh những chuyện hôm nay mình trải qua.

Nhưng từng cơn ấm ức cứ như sóng biển mà cuộn trào ra từng đợt này đến đợt khác không thể nào ngừng được. Khang vẫn nhìn chăm chú vào màn hình điện thoại, anh nghe rất rõ từng tiếng nấc của Tiết Nhu, từng tiếng nấc nhưng đang bóp chặt tim anh.

Tiết Nhu ngoài cứng trong mềm, ba mẹ cô từ nhỏ đến lớn vẫn chưa khiến cô khóc lần nào. Ngay cả khi ở cạnh anh, có khóc cũng là vài giọt nước mắt cá sấu, diễn tuồng hòng làm nũng để anh dỗ dành. Nhưng hôm nay, tiếng khóc của cô gái mạnh mẽ ấy lại hiện rõ sự bất lực.

Chả trách lúc nãy thấy cô là lạ, thì ra là muốn khóc tới nơi rồi.

Một hồi lâu cả hai im lặng, Tiết Nhu như đã khóc mệt rồi. Cô ngồi dậy vào phòng tắm rửa mặt. Nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương cô hơi giật hoảng người. Nó như cái xác sống vậy.

Tiết Nhu ra ngoài, cầm điện thoại lên cô ho khan vài tiếng chỉnh lại giọng:

- Khang...

- Anh đây.



Vừa nghe cô gọi anh đã lập tức trả lời. Tiết Nhu hít một hơi sâu, cô nhẹ giọng:

- Lúc sáng, chị Du có đến nhà gặp em...

Khang trợn tròn mắt nhìn Tiết Nhu.

Trần Viễn Du đến tìm vợ anh rồi? Trần Tuấn Minh vẫn là cao tay. Ông ta sắp xếp cho anh đi công tác để Viễn Du đến công kích vợ anh trước?

Sao mẹ lại không nói với anh chứ?

- Tiết Nhu, đừng nghĩ nhiều. Giờ anh về với em ha?

Khang không nghĩ ngợi nhiều, anh chạy vào phòng tắm thay vội ra bộ đồ đàng hoàng, lấy ví tiền, đồng hồ, laptop, v.v... Dọn tất cả đồ đạc của mình phi xuống bãi đậu xe. Nếu bây giờ về còn phải đi qua con đường rừng, sẽ mất sóng. Đành dặn trước vậy:

- Tiết Nhu, ngoan nằm xuống ngủ đi. Ngủ một giấc dậy sẽ thấy anh, chúng ta sẽ nói chuyện rõ ràng ha...

Nói rồi liền tắt máy lái xe đi.

Anh còn lạ gì chị gái và người ba đáng kính của mình nữa? Một mặt thì muốn tốt cho anh nhưng mặt khác là muốn có lợi ích riêng.

Việc anh bị đẩy đi công tác thế này chẳng còn lạ lẫm gì nữa, nhưng thật không ngờ bọn họ thừa cơ đến gặp Tiết Nhu.



Xem ra Viễn Khang anh có thể đoán được phần nào vì sao Tiết Nhu khóc đến bất lực như thế. Còn gì ngoài những câu nói như "Cô không xứng để ở cạnh anh", "Cô là vậy cản bước tương lai của anh", v.v...

Anh có thể đoán ra rất nhiều câu đại loại như thế. Bọn họ đúng thật là hèn hạ, nhân lúc Tiết Nhu đang mang thai tâm tình không tốt liền đến chọt mũi câu. Đúng là anh quá xem thường bọn họ rồi.

Chiếc xe lái với tốc độ cao nhất, như bay phóng về phía trước. Lần này do dù có bị gián chức hoặc sa thải anh cũng chẳng luyến tiếc gì cái công ty này nữa.

Lúc đầu vào đây làm vì Tiết Nhu nói lương cao, muốn anh làm ở đây. Nhưng nếu vì công việc rách nát này mà mất vợ thì ông đây chẳng cần.

[...]

Sau ba tiếng chạy liều mạng thì cuối cùng Khang cũng đã về đến nhà, vì không mang theo chìa khóa nên chỉ có thể nhấn chuông cửa.

Tiết Nhu bên trong nghe thấy liền biết là anh, cô vội vàng chạy ra mở cửa. Nhìn Khang mồ hôi nhễ nhại mà thấy thương, Tiết Nhu không kìm được bản thân mà nhào vào lòng anh như con mèo nhỏ ôm chặt lấy anh.

Những câu nói ban sáng của Viễn Du cứ như thướt phim tua ngược chảy trong đầu cô, nước mắt cứ thế mà tuông tràn như thác nước.

Tiết Nhu bấu chặt lấy áo anh, cô ấm ức kể lể:

- Chị ấy nói... Anh vốn có thể cưới một người tốt hơn, nhưng vì em có thai nên mới phải từ bỏ người tốt hơn kia...

Khang ôm cô gái nhỏ trong lòng, nghe thấy sự ấm ức kia anh cảm thấy bản thân mình thật tệ. Sao anh có thể để vợ mình nghe những lời gây tổn thương như vậy, sao có thể sơ xuất quên mất Trần Tuấn Minh là người thủ đoạn? Bàn tay thanh mảnh khẽ vuốt ve tấm lưng nhỏ nhắn. Anh cúi người kề miếng vào tai cô, giọng nói trầm ấm đặc trưng:

- Vợ ngoan không khóc nữa. Đừng nghe lời chị ấy nói, chị ấy nói gì là việc của chị ấy. Không liên quan đến anh. Anh nói anh thương em, thì đây mới là việc của anh!