Chủ Tịch Hà Tôi Hận Anh

Chương 18: Là tôi cố tình cứu cô



Hiểu Minh cúi xuống hôn nhẹ nhàng lên cổ Hy Văn, hôn lên cả vết sẹo trên má của cô rồi trượt xuống đến ngực, mặc kệ Hy Văn vùng vẫy cào cấu lưng anh, Hiểu Minh vẫn mặc kệ, môi anh sắp sửa chạm vào cặp tuyết lê ấy thì Hy Văn bỗng nức nở khóc

“ Tôi hận anh...! Tôi căm thù anh...!” Hy Văn đau đớn tận cùng tâm can, gào lớn.

“ Chết tiệt, mày đang bị cái quái gì vậy?” Hiểu Minh thầm nguyền rủa chính mình.

Khôi phục lại lý trí, tay của Hiểu Minh ra ám hiệu, ngay lập tức Tĩnh Kha đứng ở góc phòng từ nãy giờ đã hiểu ý, anh ta bắt đầu kế hoạch ngay.

...

“ Thưa anh! ông Ivan gọi anh ạ!”

“ Lát nữa tôi gọi lại, bảo là tôi và Volkov đang có việc...”

“ Thưa anh, việc gấp ạ! Nhất định phải nói ngay có liên quan đến bà Mạc Y”

Hiểu Minh nhìn lại đôi mắt hoảng loạn của Hy Văn, anh có ý cười nhẹ trong lòng, sau đó buông cô ra ngồi dậy bắt lấy điện thoại trả lời. Anh biết Volkov vẫn đang quan sát mình, mở loa ngoài, hết sức bình thản nói

“ Alo, người gọi con có việc gì không?”

Bên kia đầu dây Ivan dường như biết tình huống của Hiểu Minh, bởi anh sẽ không vô cớ gọi cho ông ta với một câu hỏi không liên quan như vậy

“ Con có thể ra ngoài nói chuyện được không, chuyện quan trọng!”

“ Vâng!”

Lúc này thì Hy Văn đã kéo váy lại ngồi co ro trong góc sofa, cô không ngờ mình rơi vào tình huống nhục nhã như vậy, bị sỉ nhục trước mặt nhiều người đàn ông.



Tấm thân trong sạch của cô bị vấy bẩn bởi một kẻ mà cô căm ghét, nếu Hà Tĩnh Hy biết chuyện này, hẳn sẽ cười lớn mà dè bỉu cô. Cô ta lúc nào cũng luôn tìm cách hạ bệ cô, vậy là bây giờ cô ta đã đạt được ước nguyện rồi.

Cô rơi vào tay ai cũng được nhưng tại sao phải là anh trai của Tĩnh Hy, thật nhục nhã.

Xã hội này đồng tiền có thế lực lớn đến như vậy sao, có thể tự do chà đạp người phụ nữ chỉ cần hắn có tiền, có thế lực sao!

Cô nhìn Huệ Mẫn nằm trần truồng bất tỉnh dưới nền đá hoa cương lạnh lẽo, Hy Văn cắn môi đến bật máu, cô nhào đến ôm lấy cô ấy, đưa tay lên mũi thì phát hiện Huệ Mẫn đã tắt thở, cô gào lớn

“ Gọi xe cấp cứu đi, cứu cô ấy đi...”

Cô ôm thân thể lạnh lẽo của Huệ Mẫn trong lòng, run rẩy nức nở tuôn từng dòng lệ đau đớn

“ Tỉnh lại đi Huệ Mẫn, tôi xin lỗi...xin lỗi, tôi không thể làm gì được cho cô!”

Lúc này Hiểu Minh cũng vừa đi vào, thấy cuộc chơi đã tàn cuộc, tiếng khóc ai oán của Bạch Hy Văn truyền đến Hiểu Minh, anh nhíu mày nhìn Huệ Mẫn đang nằm trong vòng tay Hy Văn.

Hy Văn liền nhào đến ôm chân Hà Hiểu Minh cầu xin

“ Xin anh hãy tha cho chúng tôi! Xin anh, chúng tôi cũng chỉ là người muốn đi làm kiếm miếng cơm thôi, xin hãy tha mạng... Cứu cô ấy đi, cô ấy ch.ết rồi... cho chúng tôi đi đi...!”

Nhìn khuôn mặt đầy nước mắt của Hy Văn, đôi mắt đen láy long lanh ngập tràn nước như biền hồ đang thi nhau trào ra.

Hiểu Minh bỗng thấy đau lòng, cảm giác này đã xuất hiện mấy lần mỗi khi anh nhìn thấy Hy Văn khóc, anh không thể lý giải tại sao mình lại bị như vậy, mặt Hà Hiểu Minh có chút hoang mang. Vẫn một giọng lạnh tanh , cười nhạt nhìn cô dưới chân mình.

“ Ch.ết thì cũng ch.ết rồi, mang thi thể ra ngoài đi!”



Dẫu không muốn nói những lời này, nhưng có lẽ sống trong sự giết chóc, tàn nhẫn đã quá lâu Hiểu Minh đã quên đi cách nói để an ủi người khác.

Anh vẫn từng câu từng chữ chém chết con tim bé nhỏ của Hy Văn.

Nhìn mấy người nhân viên kéo Huệ Mẫn ra, Hy Văn nhào theo giành lấy

“ Các người đưa cô ấy đi đâu! Trả cô ấy lại cho tôi”

Hy Văn như phát điên không chút sợ hãi, cô liền nhào lại phía sau chỗ người đàn ông xăm mình định sống chết với hắn, đúng lúc hắn đang mặc quần áo.

“ Trả mạng Huệ Mẫn cho tao, quân gi.ết người... thằng ch.ó!”

Một tên vệ sĩ đã có phản ứng nhanh nhẹn chĩa súng về phía Hy Văn, thì cô đã bị Hiểu Minh ôm từ phía sau, lôi cô ra khỏi phòng, dốc ngược bế cô trên vai, hành động này khiến ai cũng kinh ngạc.

Hiểu Minh vẫn bình tĩnh nhìn Tĩnh Kha, có ý bảo thu xếp mọi chuyện

“ Mời họ về khách sạn Victory I, tôi quay lại ngay.”

Hy Văn giãy giụa kịch liệt, tay cào cấu đấm mạnh vào lưng Hiểu Minh, anh cũng không một chút ý định buông cô ra.

Cô gào thét trong vô vọng, nhưng mặc nhiên không ai dám lại ngăn cản giúp đỡ cô.

“ Tao sẽ báo cảnh sát, chúng mày chờ đi, Đông Phương Mỹ Nhân có người ch.ết!... Đông Phương Mỹ Nhân gi.ết người...! gi.ết người...! Tao căm thù bọn chúng mày...”

Hà Hiểu Minh quăng cô vào trong xe, rồi nhanh chóng đóng sập cửa lại, đầu cô bị đập mạnh vào cabo choáng váng, cảm giác đau nhức truyền đến khiến Hy Văn không còn sức lực nữa.

Hà Hiểu Minh ngồi vào ghế lái, không một lời nào nhấn ga cho xe chạy đi. Động cơ xe rú lên rồi mất hút trong màn đêm, bỏ lại phía sau khu giải trí Đông Phương Mỹ Nhân vẫn đang nhộn nhịp vui chơi sống động.