Chồng Tôi Là Tổng Tài Phúc Hắc

Chương 310



Chương 310

“Thực ra, cũng không phải lúc nào cũng sợ hãi. Chỉ là có một lần tôi chạy marathon, toàn thân rất đau nhức. Anh ấy đã xoa bóp cho tôi. Ngày hôm đó thực sự đã để lại một bóng đen trong cuộc đời tôi, hơn nữa sức lực của anh ấy lại khá lớn. “

Nguyễn Khánh Linh không hề hay biết người bí ẩn đó chính là Phạm Nhật Minh, vì vậy khi cô đối mặt với anh mới có thể nói ra tiếng lòng mình một cách chân thành nhất như vậy.

Cô nghĩ một chốc rồi nói: “Thật ra, lần đầu tiên anh ấy xoa bóp, tôi cũng thấy rất thoải mái, chỉ là bị lần sau đó bị dọa đến mức sợ luôn.”

Nghe vậy, Phạm Nhật Minh cảm thấy có chút buồn cười, nhưng anh lại không tức giận chút nào mà ngược lại còn cảm thấy hài lòng với sự chân thành của cô.

Anh lại hỏi: “Vậy cô gần đây hay trước đó nữa có gặp phải chuyện khó khăn gì không?”

Nguyễn Khánh Linh suy nghĩ một lúc, giọng cô có chút trầm xuống: “Từ khi biết sự thật về cái chết của mẹ tôi, tôi luôn muốn báo thù cho bà, và còn sự nghiệp vốn dĩ thuộc về ông nội, tôi cũng muốn giành lại. Nhưng….mọi chuyện không hề dễ dàng như vậy. “

Giọng nói của cô ấy dần trở nên nghiêm túc hơn, giọng điệu cũng không thoải mái như ban nãy nói chuyện.

“Tôi hiện tại vẫn chưa đủ năng lực, vì vậy chỉ có thể chờ.”

Nghe được lời nói đầy quyết tâm của cô, Phạm Nhật Minh không kìm lòng được mà nói: “Cô cần tôi giúp không?”

Hiển nhiên, Nguyễn Khánh Linh sững người một hồi, cô vội vàng lắc đầu từ chối ý tốt của anh: “Không cần đâu, chuyện nhà họ Nguyễn góp vốn lần trước anh đã giúp tôi quá nhiều rồi.”

“Đúng rồi.” Nguyễn Khánh Linh đột nhiên nghĩ ra: “Mặc dù lúc đó anh viết tên cổ đông thành tên tôi, nhưng lợi tức của công ty nhà họ Nguyễn, tôi vẫn sẽ trả cho anh như một sự báo đáp vì đã giúp đỡ tôi.”

Giọng nói của cô trùng xuống, cô cảm thấy rằng người bí ẩn bên kia đã im lặng một lúc.

Ngay sau đó, cô nghe thấy anh ấy hỏi: “Nguyễn Khánh Linh, có phải cô đối xử với tất cả mọi người đều phân chia rõ ràng như vậy không?

Nguyễn Khánh Linh nghe anh hỏi như vậy, song cũng không trả lời ngay, nhưng tại sao cô lại cảm thấy giọng điệu trong lời nói của người bí ẩn này không còn ôn hoà như trước nữa.

Thật vậy, tính cách của cô chính là không muốn mắc nợ ai, vì vậy thà tách bạch mọi thứ rõ ràng ngay từ đầu. Như vậy cho dù cuối cùng mối quan hệ giữa hai người không còn tốt đẹp như trước nữa, cô vẫn có thể yên tâm rời đi.

Huống hồ gì, mối quan hệ giữa người bí ẩn và cô, nếu nói là bạn bè thì cảm thấy vô cùng gượng gạo, cô đương nhiên sẽ không vô duyên vô cớ nhận những lợi ích lớn như vậy từ người khác.

“Đúng vậy, anh đã giúp tôi nhiều việc lớn, còn đầu tư một số tiền lớn như vậy vào nhà họ Nguyễn, tôi nhất thời cũng không thể lấy đâu ra, cũng không có gì đáp lại. Cho nên chỉ có thể lấy lợi tức của nhà họ Nguyễn ra coi như bày tỏ lòng cảm ơn với anh. Về số tiền còn lại, sau này tôi sẽ từ từ trả lại cho anh.”

Nguyễn Khánh Linh chân thành nói.

Thế nhưng, người bí ẩn kia lại nhanh chóng mở lời: “Tôi sẽ nói lại lần cuối, số tiền đó một khi tôi đã chi ra rồi thì nhất định không có ý định lấy lại. Huống chi, tôi cũng không quan tâm đến số tiền đó”.

“…”

Nguyễn Khánh Linh nhất thời bị sự cao ngạo của người bí ẩn làm cho sửng sốt, đột nhiên cũng không biết phải trả lời như thế nào.

Mặc dù trước đó cô đã biết người bí ẩn có tiền, dù sao người có thể trong tức khắc lấy ra một khoản tiền khổng lồ như vậy để góp vốn cho nhà họ Nguyễn thì nhất định cũng không thiếu tiền.