Chồng Ngốc: Độc Sủng Mình Em

Chương 46: Hà Linh quấy rối



Cả hai đi vào trong, người làm cũng đã nghe qua chuyện của họ, nên ai cũng nhiệt tình đón tiếp.

Cả hai vào phòng, nhìn Triệu Mẫn đang ngày càng có sắc thái tốt hơn, Nguyệt My Nhi cũng lấy làm vui mừng.

Nguyệt Hân đang đút cháo cho Triệu Mẫn, nghe tiếng động liền quay ra nhìn, vui vẻ nói:

_ Chị, bé con khỏe chứ, là con trai hay con gái?

_ Bé khỏe. Còn trai hay gái thì...

_ Thì không cần thiết.

Cố Thiên Khanh nhanh chóng chen ngang, nói xen vào làm cho Nguyệt Hân và Triệu Mẫn phải bất ngờ. Thường thì các đại gia tộc đều trọng dụng con trai, đặc biệt là cháu đầu tiên.

Vậy mà Cố Thiên Khanh lại chẳng quan tâm chuyện đó, lại còn chẳng muốn quan tâm đến giới tính của con mình.

Anh dìu cô ngồi xuống ghế, sau đó lại nhìn Nguyệt Hân, hỏi:



_ Nguyệt Hân, cô quen với Long Thành?

_ Long Thành? Là ai vậy?

Kể từ hôm gặp nhau ở quán bar, cô chỉ để lại tấm danh thiếp và số điện thoại cho Long Thành, ngoài ra chẳng biết anh ta tên gì! Cũng chẳng thấy anh ta liên lạc cho Nguyệt Hân lần nào!

Cố Thiên Khanh nhíu mày, quay sang nhìn cô, lại hỏi tiếp:

_ Người giải vây cho cô ở quán bar.

_ Là anh ta sao? Tôi không quen, với lại chỉ gặp nhau duy nhất một lần, làm sao có thể quen?

_ Xảy ra chuyện gì ở quán bar sao?

Nguyệt My Nhi nhẹ giọng hỏi, vẻ mặt ngây thơ của cô khiến Nguyệt Hân bật cười, vội nói:

_ Chị, biết nhiều chuyện sẽ không tốt!

_ Ồ!

....

Trước cửa Duật Dạ, Hà Linh đang nằm ăn vạ mà chẳng có chút liêm sỉ nào! Vẻ mặt đầy nước mắt, tóc tai bù xù, lớp makeup bị lem luốt khó coi. Miệng không ngừng gọi tên Cố Thiên Khanh, còn bịa ra chuyện mà chẳng ai có thể ngờ tới!

_ Cố Thiên Khanh, anh vì con hồ ly tinh kia mà bỏ mặc em. Anh không vì em thì cũng nên vì đứa con trong bụng em chứ? Nó vô tội, nó cần có ba là anh mà! Anh mau quay về đi mà! Em hứa, em hứa sẽ không ồn ào nữa, sẽ không làm phiền anh nữa! Chỉ cần anh quay về, chuyện gì em cũng có thể làm!

Người qua kẻ lại đều bàn tán ỳ xèo, còn có người đứng lại quay video, live streaming, lên tiếng nói nặng về người mà Hà Linh đã nói! Còn đi đến khuyên ngăn cô ta là nên từ bỏ.

Vậy mà lại bị cô ta không xem ra gì, còn thẳng tay đẩy ngã người khác! Làm ơn mắc oán, người đó quay sang nói một câu, khiến Hà Linh phải im lặng:

_ Cái đồ chẳng ra làm sao, khuyên ngăn mà còn làm ra giọng mẹ. Cái loại như cô, đáng bị bỏ rơi như vậy! Hừ!

Hắc Ảnh và Vũ Bạch nhìn nhau mà bất lực, đã hơn hai tiếng đồng hồ trôi qua, vậy mà Hà Linh vẫn còn có sức để quậy phá.

Thẩm Tranh và Miên Miên ngồi trong văn phòng làm việc nhưng vẫn không quên hóng chuyện. Chiếc laptop chiếu cảnh Hà Linh làm loạn, tay Thẩm Tranh không an phận, nhắn gửi cho Cố Thiên Khanh.

Tin nhắn được gửi đi, Thẩm Tranh sợ hãi muốn thu hồi nhưng đã không còn kịp nữa rồi! Anh ta vội truyền âm cho ba người còn lại, nói:

_ Lão đại biết rồi, mau nhanh chóng thu dọn tàn cuộc đi!

Vũ Bạch nghe xong liền nhanh chóng đi đến chỗ Hà Linh, không kiên nể gì mà bế cô ta lên, đem ra giữa đường lớn đặt xuống, cô ta hoảng sợ quát lớn:

_ Nè, anh muốn làm gì? Tôi muốn gặp Cố Thiên Khanh, tôi muốn gặp chồng tôi.

_ Hà tiểu thư, thất lễ rồi! Hướng nhà cô ở phía này, mau về đi, nếu không Tô Toàn thiếu gia sẽ trông cô lắm đấy!

Hà Linh ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Vũ Bạch, sau đó nhìn dòng xe cứ liên tục chạy qua chạy lại. Vội vàng chạy vào lề đường, suy nghĩ về câu nói của Vũ Bạch.

Ánh mắt nghi ngờ nhìn về Duật Dạ, sau đó lại nghĩ mình nghe nhầm nên rời đi!

Miên Miên thấy mọi chuyện đã được dẹp gọn trong vòng một nốt nhạc, cô ta liền trợn mắt, nói:

_ Sao lúc đầu không làm vậy đi?

Tuy thô nhưng thật, Thẩm Tranh che miệng cười, sau đó cũng cảm thán bản thân mình. Vì sơ suất nhỏ đó mà càng làm cho đồng đội mình làm việc cật lực hơn.

...

Cố Thiên Khanh xem xong liền đen mặt, chẳng muốn Nguyệt My Nhi để tâm đến nên nhanh chóng cất đi!

Nói chuyện một lúc cũng rời đi! Anh đưa cô về Cố gia rồi đi đến Duật Dạ, muốn xem xem là ai đã không ngăn cản Hà Linh lại, mà để cô ta gây chuyện như vậy!

Vũ Bạch và Hắc Ảnh vừa nhìn thấy anh đã vội cúi người chào, sợ hãi đến nổi không dám ngước lên nhìn.

Lúc này Long Thành vừa hay quay về, vừa nhìn thấy Cố Thiên Khanh đã đi đến chào, tiện thể thông báo luôn chuyện anh ta của thu thập được!

_ Lão đại. Thứ mà chị dâu cần từ đối tác đã đến rồi! Hàng vừa cập bến, tôi đã cho người đi kiểm tra.

_ Đem vào thành phố đi! Phải đích thân vợ tôi kiểm tra. Còn nữa, sau này không cho Hà Linh bước vào địa bàn của Duật Dạ, cho dù là nửa bước.

_ Nhưng cô ta muốn gì ở lão đại chứ? Cũng đâu phải là không biết, lão đại đã sắp làm ba rồi! Đúng là tự tìm đường chết!

Vũ Bạch không suy nghĩ mà nói ra, vậy mà không làm cho Cố Thiên Khanh tức giận, anh còn trả lời lại:

_ Cô ta không cần mà là Tô Toàn cần! Thứ anh ta cần, chính là danh tiếng và sự hưng thịnh của TK. Đặc biệt là lấy lại thời huy hoàng của Tô gia ngày trước! Hà Linh chỉ là con cờ để anh ta lợi dụng, hết giá trị thì vứt.

_ Thì ra mọi chuyện không hề đơn giản. Hết Nam Luân tìm đường chết, bây giờ lại đến Tô Toàn và Hà Linh. Đúng thật là mệt mỏi!

...

Nguyệt My Nhi nằm trên giường, vẻ mặt chán nản của cô không hề suy giảm. Mắt khép hờ, cơn buồn ngủ lại ập đến, cô kéo chăn đắp lại hai bàn chân để không bị lạnh.

Dần dần cô chìm sâu vào giấc ngủ, chẳng muốn quan tâm sự đời nữa!

Cố Thiên Khanh giải quyết xong mọi chuyện liền quay về, vừa vào cửa đã gặp quản gia đang chăm sóc cây cảnh. Anh lớn tiếng gọi đến, hỏi:

_ Quản gia, ông nội có nhà không?

_ Lão gia vừa ra ngoài cùng bạn. Cô chủ nhỏ thì đã ăn cử xế và nghỉ ngơi trên phòng. Nhị thiếu thì vừa quay về đã nhận được cuộc gọi của Tô tiểu thư, bảo là đến Tô gia một chuyến.

_ Làm bữa tối, chắc ông sẽ ăn bên ngoài. Đừng để bột ngọt vào đồ ăn của cô chủ, đặc biệt là ít đường.

_ Vâng, tôi đã nhớ rồi!

Anh đi nhanh lên phòng, nhìn cô vợ nhỏ vẫn đang say giấc, anh đi đến nhẹ nhàng gọi:

_ Bảo bối, mau dậy tắm rửa rồi ăn tối!

_ Em vừa ăn khi nãy, không đói nữa!

Tuy vô cùng buồn ngủ, mắt vẫn khép kín không hề hé mở, nhưng cái miệng nhỏ vẫn lên tiếng trả lời anh.

Cố Thiên Khanh không quấy rầy cô nữa, lấy đồ rồi vào phòng tắm. Khi quay ra, Nguyệt My Nhi vẫn còn ngủ say. Anh lắc đầu mỉm cười, sau đó lấy máy tính ra làm việc, chờ cô vợ nhỏ thức dậy rồi cùng ăn tối.