Chọc Nhầm Lão Đại Nhiều Tiền

Chương 11



Lúc Hạ Thụy nhìn thấy Phùng Duệ Hiên, cảnh tượng tối hôm kia lại hiện lên.

Cậu nghe Chu Vũ Khiêm nói thì cũng biết anh có liên quan đến xã hội đen, chỉ là tận mắt chứng kiến thì có hơi khó tiếp thu.

"Bánh Bột, ba em đến rồi kìa!"

Bánh Bột thấy ba đến thì ngồi tại chỗ, dang hai tay ra, Phùng Duệ Hiên liền nhấc bổng Bánh Bột lên ôm vào lòng.

"May quá!" - Phùng Duệ Hiên vừa ôm chặt Bánh Bột vừa lẩm bẩm.

Sau đó anh nhìn Hạ Thụy, chân thành nói: "Cảm ơn cậu nhiều lắm!"

Hạ Thụy hơi ngại, không nhìn thẳng mặt anh mà nhìn ghế đối diện: "Có gì đâu, mà hai ba con ngồi xuống đi đã, cứ đứng mãi thế à?"

Phùng Duệ Hiên không ngồi xuống ghế đối diện mà lại ngồi ghế ban nãy Bánh Bột ngồi, tức là ngay sát bên cạnh Hạ Thụy, bế Bánh Bột ngồi trên đùi mình.

Hạ Thụy không quen tiếp xúc gần với người lạ nhưng cũng không thể dịch ghế sang bên cạnh được vì bất lịch sự. Tiểu Hi ngồi cạnh cậu vừa ăn gà rán vừa nhìn Phùng Duệ Hiên.

"Chú là ba của Bánh Bột à? Chú đẹp trai thật đấy!"

Hạ Thụy định mắng con nhóc chưa gì mới gặp đã khen người ta, không có ý tứ thì Phùng Duệ Hiên cười.

"Cảm ơn con. Con là...."

"Dạ con là Tiểu Hi, là cháu ruột mà chú Hạ Thụy yêu thương nhất ạ!"

Bánh Bột ngồi trong lòng ba đột nhiên bảo: "Con toàn gọi Hạ Hạ là anh, nhưng mà lại gọi là chị Tiểu Hi, thế không đúng đúng không ạ?"

Sau đó cậu bé nhìn Hạ Thụy, giọng nói non nớt: "Hạ Hạ dù sao cũng là bạn của chú Khiêm, là bạn của ba con, vậy từ giờ Hạ Hạ sẽ là chú của con!"

Hạ Thụy không phản bác được, chỉ đành đồng ý: "Được, con muốn gọi thế nào cũng được, vậy giờ con thích gì nữa không, Hạ Hạ mua cho con nhé!"

Phùng Duệ Hiên: "Chiều trẻ con quá cũng không tốt đâu, đừng ăn nhiều đồ ăn nhanh, bữa trưa này tôi mời, chúng ta đi ăn nhà hàng đi."

Não Hạ Thụy vẫn đang load hai từ "chúng ta". Ai là chúng ta với anh???!!!

Tiểu Hi vui vẻ: "Con đồng ý, con cũng muốn đi."

Hạ Thụy đành nghe theo, đưa con bé đi rửa tay rồi cùng Phùng Duệ Hiên ra xe ô tô đậu ở bên ngoài.

"Chốc nữa anh lại đưa tôi về đây nhé, tôi đi xe điện, đang gửi xe ở đây."

"Được, ăn xong tôi chở cậu qua lấy xe."

Lúc lên xe, Hạ Thụy định để hai ba con Phùng Duệ Hiên ngồi ghế đầu, thế nhưng cậu đang yên vị ở ghế sau thì đột nhiên Bánh Bột mở cửa, nói muốn ngồi cạnh cậu.

Thế là Hạ Thụy ngồi giữa hai đứa trẻ con, Phùng Duệ Hiên nhìn thấy mà buồn cười.

Hạ Thụy thầm nghĩ: Anh ta khác xa so với cảnh tượng tối hôm đó cậu nhìn thấy, chả biết thật giả như nào!

Vấn đề này đeo bám Hạ Thụy suốt quãng đường đến nhà hàng. Phùng Duệ Hiên lái xe đưa mấy người họ đến nhà hàng của anh, bao trọn cả một phòng riêng. Lúc ra ngoài đi vệ sinh, Hạ Thụy nghe thấy mấy nhân viên bàn tán với nhau.

"Cái phòng đấy em chưa bao giờ thấy sếp Phùng dẫn ai vào đâu, mở hơn hai năm nay, toàn là lúc có tâm trạng anh ấy vào một mình, còn không chả bao giờ đưa ai vào."

Hạ Thụy đi qua mấy cô nhân viên thì giả vờ không nghe thấy, mấy cô biết điều nên không dám nói tiếp nữa.

Cậu quay về phòng, vừa mở cửa phòng ra thì thấy Phùng Duệ Hiên đang bóc tôm rồi đặt vào bát của cậu.

Hạ Thụy chợt khựng lại vài giây, ngoài ba mẹ ra, đây là lần đầu tiên có người bóc tôm cho cậu. Hạ Thụy thích ăn hải sản nhưng ngại rửa tay nên ăn tôm là bóc bằng miệng luôn.

Đã thế lúc ngồi vào bàn ăn, cậu thấy đĩa rau có cà rốt lúc đầu hướng về chỗ cậu thì lại đang được đặt ở trước mặt Bánh Bột. Hạ Thụy không ăn cà rốt, không ăn hành nên lúc đầu ăn cậu né mấy món này ra. Mà Bánh Bột chắc là thích ăn cà rốt nên nửa đĩa rau thằng bé đã chén sạch.

Hạ Thụy gắp con tôm trong bát lên rồi nói: "Anh không cần phải bóc tôm đâu."

Phùng Duệ Hiên lại cười: "Tôi bóc tất cho mọi người luôn, không sao."

Hạ Thụy nghĩ, Phùng Duệ Hiên là kiểu người vừa lịch sự vừa tinh tế, nhưng hành động của anh đối với người khác có chút khoảng cách nào đó không nói rõ được, cả sự lạnh lùng lúc mà cậu đã từng nhìn thấy.

Có lẽ cậu chơi với Bánh Bột nên anh thân hơn một chút chăng?

Hạ Thụy ăn xong con tôm liền ném vấn đề này ra sau đầu. Phùng Duệ Hiên là người thế nào, người ta không nói cậu cũng không cần biết.

Ăn xong, 4 người ra xe, Bánh Bột buồn ngủ díu cả mắt, dựa vào ghế ngủ luôn, còn Tiểu Hi và Hạ Thụy thì đang xem gì đó trên điện thoại.

Phùng Duệ Hiên đột nhiên hỏi Hạ Thụy: "Bao giờ cậu khai giảng?"

Hạ Thụy ngẩng đầu lên: "1 tuần nữa."

Phùng Duệ Hiên: "Tôi không nghĩ là cậu lại chọn quan hệ công chúng."

Hạ Thụy cười: "Ai cũng nói vậy với tôi. Nhưng mà tôi có suy nghĩ riêng của mình khi chọn ngành học này."

Phùng Duệ Hiên gật đầu: "Vậy cậu nghĩ như thế nào?"

Hạ Thụy để Tiểu Hi nghịch điện thoại một mình, còn mình thì nói chuyện với Phùng Duệ Hiên. Nào là cảm thấy có thể phát triển các kĩ năng mềm, rồi thì tiếp xúc với người nổi tiếng, vân vân và mây mây.

Hai người nói chuyện suốt dọc đường về, Hạ Thụy không nghĩ rằng có ngày mình và Phùng Duệ Hiên lại hòa hợp đến như vậy.